Chiếc ghế nhỏ hơi thấp, Tô Ý nghiêng người đổi tư thế.
Nhớ đến Bạch gia, cô chỉ mơ hồ nhớ Bạch An là kẻ giỏi giả ngu giả ngốc, bề ngoài là một mỹ nam yếu đuối ốm yếu, nhưng thực chất lại là chủ nhân thực sự của Bạch Hàn - người đứng đầu bề ngoài, đồng thời cũng là người nắm quyền lực thật sự của gia tộc họ Bạch.
Trong tay hắn ta còn có một lượng lớn s.ú.n.g đạn, vì từng được nữ chính có năng lực chữa trị cứu mạng, sau này trở thành một trong những hậu thuẫn vững chắc phía sau nữ chính.
Nhưng cô không nhớ trong sách có đề cập đến vị trí của số vũ khí này hay không.
Ôi, muốn có quá đi mất!
[Ký chủ, không có miêu tả nào liên quan đâu, chúng ta tốt nhất đừng đụng vào họ, vì họ có s.ú.n.g đó!]
[Để tôi suy nghĩ xem...]
Không được, càng nghĩ càng thấy muốn có.
Cô không lấy nhiều, chỉ lấy một chút xíu thôi.
Cá không vây xin hân hạnh tài trợ bộ truyện này, ai reup thì không phong cách.
"Cô ơi, các cô có biết bọn họ lấy s.ú.n.g ở đâu không ạ?"
Tô Ý chớp chớp đôi mắt long lanh, giọng nói ngọt ngào mềm mại.
"Cái này..."
Mấy người phụ nữ nhìn nhau ngập ngừng. Chuyện này làm sao có thể nói bừa được? Nếu là ngày trước, bọn họ còn chẳng dám đi nghe ngóng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trịnh Thu Hoa trầm mặc một lát, đôi mắt sau cặp kính lão vẫn lặng như mặt nước hồ thu.
Ngô Lệ ở góc phòng liếc nhìn xung quanh rồi quay lại hạ giọng:
"Nghe nói họ Bạch có quan hệ với giới giang hồ. Cháu tôi có đứa bạn, mà em họ của nó lại có thằng bạn làm tài xế chở hàng cho họ Bạch. Nghe bảo mỗi tháng đều phải chạy một chuyến ra ngoại ô phía đông thành phố, đều đặn như cơm bữa."
"Ngoại ô phía đông không phải là khu phố cũ sao? Tôi nhớ còn mấy nhà máy đã đóng cửa nữa."
Ngô Lệ ở góc phòng liếc nhìn xung quanh rồi quay lại hạ giọng:
"Nghe nói họ Bạch có quan hệ với giới giang hồ. Cháu tôi có đứa bạn, mà em họ của nó lại có thằng bạn làm tài xế chở hàng cho họ Bạch. Nghe bảo mỗi tháng đều phải chạy một chuyến ra ngoại ô phía đông thành phố, đều đặn như cơm bữa."
"Ngoại ô phía đông không phải là khu phố cũ sao? Tôi nhớ còn mấy nhà máy đã đóng cửa nữa."
"Thôi thôi, chuyện này ít nói là tốt nhất. Nếu đụng phải người họ Bạch, chẳng khác gì đụng phải mấy con quái vật ngoài kia đâu."
Trịnh Thu Hoa khẽ vỗ nhẹ lên mặt bàn, ngăn cuộc thảo luận tiếp tục.
"Phải đấy, không nói nữa."
"Cô bé, ăn chút hạt dưa không?"
Tô Ý liếc nhìn phòng nghỉ, rồi lại nhìn đĩa hạt dưa trước mặt - hay là ăn một chút?
Nói chuyện phiếm đều phải nhấm nháp hạt dưa nhỉ?
"Em gái Tô Ý, anh Yến đâu rồi?"