"Bùi thần y không phải nổi tiếng người tốt sao! Thế nào không thể để ta chen một chút, dáng người ta nhỏ, chiếm không được bao nhiêu chỗ, Bùi thần y, huynh sẽ không nhỏ mọn như vậy chứ?"
Nói đến đây, An Cửu đảo mắt nhìn về phía Bùi Tịch.
Không sai, nàng đây là đang thao túng tâm lý.
Thật ra nàng không muốn đoạt xe lăn của hắn, chỉ là muốn khiến hắn không thoải mái thôi.
Tính tình An Cửu chính là như vậy, người khác chọc nàng không vui, nàng sẽ trả lại. Mặc dù bây giờ nàng bị quản chế bởi hệ thống, phải công lược hắn.
Nàng cũng có rất nhiều cách, khiến hắn nếm mùi vị không thoải mái.
Tay bạch y công tử run lên, mở quạt xếp, hắn thường dùng quạt xếp không có hoa văn, chỉ dùng một chữ to phóng khoáng được viết bằng mực dày: Y.
An Cửu lại biết, 36 nan của chiếc quạt xếp tao nhã trắng tuyết này, ẩn giấu 36 loại kịch độc mà Bùi Tịch nghiên cứu phát minh ra, mỗi loại đều có thể g.i.ế.c người vô hình.
Mắt đen hắn lẳng lặng nhìn nàng, giống như hai luồng lốc xoáy sâu không thấy đáy.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, một lát sau, công tử nâng mặt quạt lên, che khuất nửa dưới khuôn mặt, mặt mày thanh tú bỗng nhiên hướng xuống, ý cười dạt dào: "Được nha."
An Cửu: "A...... A?"
Bùi Tịch khẽ cười nói: "An tiểu thư tính tình thẳng thắn, nếu cô không ngại, Bùi mỗ tất nhiên càng không ngại."
Hắn giơ tay giật giật đầu ngón tay, A Thất khó chịu dừng xe lăn lại.
Bùi Tịch chống tay vịn, thân thể gian nan xê dịch về phía bên cạnh, thế nhưng thật sự không được một nửa cái xe lăn, lòng bàn tay hướng về phía trước, nhẹ nhàng bâng quơ vẫy vẫy An Cửu: "An tiểu thư, mời?"
An Cửu cứng họng.
Bạch y công tử dịu dàng cười nhìn nàng.
Giây tiếp theo, nàng như bị lửa thiêu m.ô.n.g mà nhảy lên, xách váy, xoay người lao về phía trước.
"Ta, ta đi hỏi bọn họ một chút xem còn bao lâu thì đến!"
Nhìn thân ảnh thiếu nữ nhảy đi như con thỏ, ánh mắt Bùi Tịch thật sâu, khóe miệng lại không tự chủ được nhếch lên.
"Xuy."
Trong không khí, một tiếng cười nhẹ lướt qua giây lát.
【 Độ hảo cảm của Bùi Tịch đối với cô +10, hiện tại là -94. 】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Âm thanh điện tử vang lên trong óc, tốc độ chạy của An Cửu chậm lại. Nàng rũ mắt, không tiếng động cong cong cánh môi đỏ bừng.
Lại giương mắt, thần sắc đã khôi phục như thường.
Lâm Thanh Nghiên nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn: "An tiểu thư? Không phải cô ở phía sau sao?"
"Ta đến phía trước nhìn xem, mật đạo này rất an toàn, không có gì nguy hiểm."
An Cửu một bộ ngữ khí không sao, chạy lên phía trước đánh giá khắp nơi.
Ở chung thời gian ngắn ngủn, Lâm Thanh Nghiên đã phát hiện tính tình vị An tiểu thư này là kiều man và tùy hứng, thật sự khó có thể sinh ra hảo cảm, thấy vậy cũng không nói gì nhiều, chỉ thờ ơ lạnh nhạt.
Hạ Tử Kình không nghĩ nhiều như vậy, tốt bụng nhắc nhở: "An tiểu thư, cô đi phía sau chúng ta đi, mật đạo này sắp kết thúc, cuối có lẽ có cơ quan."
An Cửu vội vàng quay lại, cảm kích nói: "Được, cảm ơn huynh Hạ đại ca."
Hạ Tử Kình gãi gãi đầu, ha hả cười.
Lâm Thanh Nghiên bên cạnh cau mày.
Hạ Tử Kình là nhân thiết thẳng nam khờ khạo tiêu chuẩn, không hiểu tâm lý nữ tử, ba phần tư đầu nguyên tác đều rơi vào trạng thái dễ cây du*, chọc cho nữ chính và mấy nữ phụ tranh giành tình cảm gay gắt, tới giai đoạn sau mới vì một loạt sự kiện mà thức tỉnh, phát hiện mình yêu nữ chính, từ đây toàn tâm toàn ý đối đãi nữ chính.
* Rễ cây du: nguyên văn 榆木疙瘩, là một thành ngữ Trung Quốc, chỉ những người bướng bỉnh, cố chấp
Loại nam nhân như rễ cây du này, trước kia An Cửu cũng không để vào mắt.
Xuyên thư một chuyến, nàng ngược lại cảm thấy nhân thiết khờ khạo cũng có cái tốt của nhân thiết khờ khạo. Ít nhất không nhiều thủ đoạn, không đến mức khó đoán như vậy.
Đáng tiếc, nàng tự mình chọn vai ác, quỳ cũng phải công lược được.
An Cửu: Ta hận chính mình.jpg
Lúc sau An Cửu liền cùng Hạ Tử Kình, Lâm Thanh Nghiên đồng hành, trong tay Hạ Tử Kình dẫn theo hái hoa tặc, vì phòng hắn đào tẩu, hái hoa tặc này bị Hạ Tử Kình đánh gẫy tay chân, chỉ có thể giảng ngọn nguồn mật đạo này cho bọn hắn.
Hoá ra mật đạo này được tạo ra từ rất nhiều năm trước, ở Cửu Phương Thành vẫn luôn có thiếu nữ trẻ mất tích, rất nhiều không phải hắn làm, chỉ là tội danh bị đổ lên đầu hắn, hắn là vật tế bị người phía sau màn đẩy ra chịu tội.
Cuối mật đạo đó là một chỗ vung tiền ngầm, chủ nhân chỗ vung tiền là ai hắn không biết, mỗi lần đối phương xuất hiện đều sẽ mang mặt nạ.
Chỗ vung tiền kia có vô số mỹ nhân được dạy dỗ, đủ loại kiểu ăn chơi, đấu trường*, sòng bạc, kịch viện tất cả đều có chi*, nhân tiện giúp xử lý các loại chuyện âm ty*, chính là nơi tụ tập của tội ác.
* Đấu trường: kiểu đấu giữa các nô lệ với nhau
* Chi: Là từ cành họ được phân chia ra nhiều nhánh, mỗi nhánh họ đều có nguồn gốc từ một cành, và mỗi cành đều có nhiều nhánh.