Xuyên Thành Nữ Phụ Yếu Đuối

Chương 207



Giấc mơ của Du Thiên Hạc tan vỡ.

Ông ta vốn tưởng rằng hết thảy sẽ phát triển như ông ta tưởng tượng, nhưng thực tế, sau khi ông ta rời đi, thiếu nữ kia vẫn vô danh.

Nàng không trở thành Kiếm Thần.

Nàng vẫn buông kiếm trong tay sao?

Vậy ông ta mai danh ẩn tích nhiều năm như vậy, là vì cái gì?

Kiên trì 50 năm, cô đơn 50 năm, trong lúc này, đều biến thành ảo mộng, vỡ tan tành.

Ông lão tóc trắng xoá ngồi yên ở đó, lưng vốn thẳng giống như nháy mắt sụp đổ, bóng dáng cũng trở nên già nua hơn.

An Cửu nhìn ông ta, biểu tình muốn nói lại thôi.

Nàng muốn nói chút gì đó an ủi ông lão đáng thương này, nhưng theo lý thuyết, hiện tại nàng không nên biết chuyện trên người Du Thiên Hạc.

Cho nên nàng không thể nói bất cứ điều gì.

An Cửu đang do dự, chợt nghe tiếng bước chân từ xa truyền đến, nàng theo tiếng nhìn lại, liền thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi đi ra từ trong rừng, bề ngoài hai người có chút chật vật, như là mới chui ra từ núi sâu rừng già, trên đầu trên người tất cả đều là cỏ dại lá cây.

Nam tử mặc áo ngắn màu nâu nửa cũ nửa mới, nữ tử một thân váy dài thanh y cắt may tinh xảo vừa đi vừa nói gì đó.

Vừa thấy thân ảnh hai người đến, mắt An Cửu tức khắc sáng ngời.

Đây không phải nam nữ chính sao!

"Hạ đại ca! Lâm cô nương!" Nàng đứng lên, gọi bọn họ.

Hai người cũng thấy được nàng, Lâm Thanh Nghiên kinh ngạc hô lên: "An Cửu! Sao cô lại ở đây?"

Cùng lúc đó, Phi Trần nghe thấy động tĩnh xoay người lại, đứng dậy nói với hai người Hạ Tử Kình: "Chào hai vị thí chủ."

Hai mắt Lâm Thanh Nghiên nhìn An Cửu, lại nhìn Phi Trần, "Xảy ra chuyện gì?"

Mà người bên cạnh nàng, ánh mắt Hạ Tử Kình dừng trên mặt ông lão hạc phát đồng nhan trong tiểu viện, thần sắc không khỏi tìm tòi nghiên cứu.

"Không biết vị này là......"

Một lát sau, bốn người ngồi vây quanh một chỗ, giao lưu một chút tin tức.

"Nói cách khác, hạt bồ đề bị Ngàn Sát Các đánh cắp, An Cửu cũng bị các chủ Tiên Vô Mệnh của Ngàn Sát Các theo dõi, cho nên hai người mới đến tìm chúng ta?"

"Không sai, An thí chủ lẻ loi một mình bên ngoài rất nguy hiểm, ở cùng hai người mới có thể bảo đảm an toàn." Phi Trần nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lâm Thanh Nghiên gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu: "Cũng đúng, sau này An Cửu đi theo chúng ta. Nhưng sau đó chúng ta còn muốn vào núi tìm người, núi Vũ Di cũng rất lớn, chúng ta đã tìm khắp nơi, đến nay còn chưa tìm thấy......"

Hạ Tử Kình vẫn luôn không nói gì đột nhiên mở miệng: "Không, đã tìm được rồi."

Tức khắc ba đôi mắt đều chuyển dời đến trên người Hạ Tử Kình.

Hạ Tử Kình đứng dậy, đi đến nhà tranh.

Trước nhà nhỏ, ông lão đầu bạc ngồi dưới đất đối diện với đống lửa, hai mắt đăm đăm dại ra, một bộ như đi vào cõi thần tiên.

Hạ Tử Kình đi đến bên cạnh ông lão, ông lão như không nhìn thấy hắn, đầu cũng không quay.

Lúc này chiều hôm đã dần dần bao phủ xuống, ánh mặt trời dần tối, đống lửa phản chiếu ánh sáng mờ ảo, lập lòe dừng trên khuôn mặt của ông lão, nhuộm sợi tóc hoa râm của ông ta ra một mảnh đỏ đậm.

"Vị tiền bối này, chính là Du Thiên Hạc?"

Hạ Tử Kình ôm quyền, khom người đứng yên nói.

Giọng nói phát ra, Lâm Thanh Nghiên và Phi Trần hơi trố mắt, lộ ra kinh ngạc.

An Cửu sớm đã đọc qua cốt truyện, nhưng vẫn sẽ diễn ngây thơ, nhỏ giọng hỏi hai người: "Du Thiên Hạc là ai vậy?"

Kinh ngạc nơi đáy mắt của Lâm Thanh Nghiên chưa lui, thò qua nhỏ giọng trả lời nàng: "Du Thiên Hạc là Kiếm Thần 50 năm trước, nghe nói kiếm thuật của ông ta đệ nhất thiên hạ, đồng thời cũng là người đệ nhất võ lâm, cực kỳ lợi hại. Nhưng người này sớm đã mai danh ẩn tích, đến nay đã 50 năm, ta cũng là nghe tổ phụ trong nhà nhắc tới. Tổ phụ lúc trước chế tạo cho Du Thiên Hạc một thanh thần binh lợi khí*, hiện giờ Thần Binh Phổ đứng thứ ba trong kiếm Hàn Thương, đó là kiếm của ông ấy."

* Thần binh lợi khí: Vũ khí sắc bén, lợi hại

Bên kia, nghe được Hạ Tử Kình nói ra tên họ mình, ông lão vẫn không nói một lời, mắt nhìn thẳng.

Lâm Thanh Nghiên nói: "Hạ đại ca có phải nhận sai người rồi không? Vị này đúng là tiền bối Du Thiên Hạc sao?"

Hạ Tử Kình cũng không nhịn được nhíu mày, như là khó hiểu.

Hắn dừng một chút, lại lên tiếng: "Tiền bối, sư phụ của vãn bối tên là Nguyễn Tâm Nhu, không biết tiền bối có từng nghe tới?"

Thẳng đến giờ khắc này, ông lão đang ngồi yên bất động đột nhiên toàn thân chấn động, như là đột nhiên từ mơ mộng bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Tử Kình.

"Ngươi nói ai? Sư phụ ngươi là ai?"

"Sư phụ ta là Nguyễn Tâm Nhu." Hạ Tử Kình gằn từng chữ một.

Ông lão nhìn chằm chằm Hạ Tử Kình, như là người trong bóng đêm bắt được một tia sáng, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, càng nhìn hai mắt càng sáng.

Ông ta không rên một tiếng, lại bỗng nhiên nhảy dựng lên, trong tay cầm một que củi cháy, nhanh chóng bay về phía Hạ Tử Kình.

Hạ Tử Kình không kịp phòng ngừa, nhưng tập võ nhiều năm như vậy sớm đã hình thành phản xạ có điều kiện, mắt thấy que củi còn lóe lửa hướng thẳng về mình, hắn nhanh chóng nhảy về phía sau, đồng thời nâng cánh tay đỡ.

Cánh tay chạm vào que củi cháy, phịch một tiếng, trong không khí tuôn ra một tia lửa lộng lẫy.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com