Nghe câu trả lời của ông ta, Hạ Tử Kình cũng không bất ngờ, hắn nhìn ông lão đầu đầy tóc bạc thật sâu, trầm giọng nói: "Sư phụ nói, bà biết ngài muốn gì, cho nên khi ngài đi rồi, bà liền mai danh ẩn tích trong núi sâu, cũng không rời núi. Bà nói, đây là bà trả thù ngài."
Giọng nói phát ra, thân hình ông lão chấn động, vẻ mặt không thể tin.
"Vì sao, nàng vì sao...... Nàng vẫn luôn hận ta, có phải không?" Đáy mắt ông ta ẩn hiện thủy quang.
Hạ Tử Kình mặt vô biểu cảm nói: "Đúng vậy, sư phụ nói bà hận nhất, là ngài căn bản không cho bà cơ hội lựa chọn!"
"Nếu ngài không muốn bà sa vào tình yêu, năm đó có thể nói rõ ràng, sư phụ không phải người lì lợm la liếm. Là ngài đáp ứng cùng bà thành hôn, ngài chưa bao giờ nói ra suy nghĩ của mình với bà, bà liền cho rằng ngài cũng nguyện ý. Du Thiên Hạc, ngài lưu lạc thiên nhai, phấn hồng khắp nơi, ngài thường nói bản thân vô tình, nhưng rõ ràng ngài cũng đa tình nhất. Nếu ngài đem hết thảy nói rõ ràng, đừng sinh ra những thương tiếc đó, bà cần gì phải miễn cưỡng bản thân học kiếm!"
"Sư phụ cũng có thứ bà muốn, người nhà bà c.h.ế.t trước mặt bà, bà liền muốn một gia đình. Nếu ngài không muốn cho bà, bà sẽ tự mình đi tìm. Nhưng ngài không từ mà biệt, ngài dùng phương thức như vậy đổi lấy việc sư phụ đi theo kiếm đạo, đó không phải là ép buộc sao? Ngài đã hỏi qua bà có ý nguyện hay không chưa?"
"Ngài muốn bà đến đỉnh cao kiếm đạo, đứng trên đỉnh cao. Sư phụ không muốn ngài như ý nguyện, ngài đi rồi, bà cũng vào núi ở ẩn, sống cuộc sống cô độc, bà cả đời này đích xác chưa buông kiếm, lại không ai biết bà sẽ dùng kiếm."
"Năm đó Lưu Sương Kiếm kinh diễm vô song, chung quy là chôn sâu dưới đất, không còn thấy mặt trời."
Khi nói tới đây, tiếng Hạ Tử Kình đã nghẹn ngào.
Hắn từ nhỏ được sư phụ nhặt về núi, khi đó sư phụ đã gần 50, hắn và sư phụ ở núi sâu rừng già sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm như vậy, trong trí nhớ hắn, sư phụ vẫn luôn là bộ dáng ôn nhu và từ ái.
Sư phụ sẽ vá xiêm y cho hắn khi không may hắn luyện kiếm làm rách, băng bó vết thương cho hắn khi hắn bị thương, thức trắng đêm trông hắn bệnh. Sư phụ cho hắn tình thương to lớn của mẫu thân, giống như mẫu thân ruột của hắn vậy.
Từ nhỏ Hạ Tử Kình đã không có cha mẹ, ở trong lòng hắn, sư phụ là mẫu thân hắn.
Nhưng thường xuyên, sư phụ cũng sẽ lộ ra một mặt trầm mặc đau thương, đặc biệt là khi dạy hắn luyện kiếm.
Tuổi nhỏ Hạ Tử Kình không hiểu cớ gì sư phụ thương cảm, nhưng hắn mơ hồ có thể cảm giác được, là bởi vì kiếm.
Vì thế mỗi lần Hạ Tử Kình luyện kiếm, đều một mình đi lên núi rừng, đấu với dã thú trong rừng để nâng cao kiếm chiêu của mình.
Chỉ khi tới bình cảnh*, hắn mới có thể bảo sư phụ dạy hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
* Bình cảnh: nghĩa thuần việt là nút cổ chai, có nghĩa là sự vật gặp phải một số khó khăn (trở ngại) trong quá trình thay đổi, phát triển và bước vào thời kỳ khó khăn. Nếu vượt qua nó, bạn sẽ đạt đến trình độ cao hơn, nếu không, bạn có thể bị trì trệ.
Thậm chí có một lần, nhìn sư phụ rơi hệ với kiếm, Hạ Tử Kình bực mình mà nói sẽ không bao giờ luyện kiếm nữa.
Sư phụ không trách hắn, ngược lại kiên nhẫn hỏi hắn, thật sự không muốn luyện kiếm sao?
Kỳ thật không phải, Hạ Tử Kình rất thích kiếm, hắn yêu thích luyện kiếm, mặc dù tư chất hắn không tính là quá tốt, mỗi lần đều không đánh thắng sư phụ, một hai chiêu dễ như trở bàn tay của sư phụ, là có thể đánh ngã hắn.
Hắn vẫn yêu thích kiếm.
Một lần, sư phụ vuốt đầu của hắn nói: "Con thích thì luyện đi, đừng miễn cưỡng bản thân chuyện mình không thích, cũng đừng dễ dàng từ bỏ thứ mình yêu thích."
Hạ Tử Kình hỏi: "Chỉ là sư phụ, người không thích con luyện kiếm."
Sư phụ lắc đầu, cười khẽ nói: "Ta cũng không chán ghét kiếm, kiếm chỉ là vật c.h.ế.t thôi, khiến ta thương cảm là một người."
Hạ Tử Kình nhỏ dõng dạc nói: "Người kia cũng dùng kiếm đúng không ạ? Sư phụ, con nhất định học kiếm thật tốt, chờ tương lai con xuống núi, liền đi tìm người nọ tính sổ, báo thù cho người!"
Trước khi sư phụ lâm chung, chỉ bảo Hạ Tử Kình nếu tìm được Du Thiên Hạc, truyền lời cho ông ta.
Chân chính muốn khiêu chiến với Du Thiên Hạc, là bản thân Hạ Tử Kình.
Lời hứa năm đó, hắn chưa bao giờ quên.
Hắn muốn đường đường chính chính đánh bại ông ta, khiến Du Thiên Hạc hiểu, rốt cuộc mình đã sai.
"Tiền bối, ta tự biết võ nghệ không bằng ngài, nhưng vãn bối cả gan, vẫn muốn chính đáng so với tiền bối một hồi. Nửa tháng sau, vãn bối sẽ mời tất cả cao thủ võ lâm, tới đây chứng kiến."
Sau khi Du Thiên Hạc im lặng một lúc lâu, mới chậm chạp nói: "Ta vừa xuất kiếm, sẽ có người chết."
Hạ Tử Kình mặt không đổi sắc nói: "Dù sống hay chết, vãn bối gánh vác tất cả."