Xuyên Thành Nữ Phụ Yếu Đuối

Chương 216



Thấy tình cảnh vậy, tất cả mọi người ngậm miệng lại.

 

Ông lão lộ ra thân pháp khinh công quỷ mị, mạnh mẽ chứng minh, võ công của ông ta tuyệt đối không phải tầm thường.

 

An Cửu phát giác, sắc mặt Lâm Thanh Nghiên lại trắng đi.

 

Nàng đang muốn khuyên bảo một câu, lại chợt thấy một ánh mắt dừng trên người mình.

 

Ánh mắt vô hình vô chất không có trọng lượng, nhưng người thường có thể nhận ra bản thân bị nhìn chăm chú, tuy nhiên, ánh mắt có lẽ vẫn tồn tại chút lực lượng khác.

 

Ánh mắt nhìn nàng cực kỳ nghiêm túc.

 

An Cửu ngồi cao, tướng mạo nàng lại xuất chúng, tất nhiên tiếp nhận không ít ánh mắt rửa tội. Nhưng những tầm mắt đó đều nhẹ nhàng giống gió, xẹt qua liền thôi, chưa từng thu hút sự chú ý của nàng.



 

Duy chỉ có ánh mắt này, như một cái móc vô hình, lại như tơ nhện dính nhớp, không biết từ đâu mà đến, rơi xuống người nàng, không vứt đi được.

 

An Cửu đưa mắt nhìn bốn phía, người xung quanh quá nhiều, thật sự không tìm ra ánh mắt kia.

 

Người nọ tựa hồ nhận ra nàng đang tìm hắn, tầm mắt ác ý ở trên người nàng xoay chuyển, cảm giác bị nhìn trộm càng thêm mãnh liệt, An Cửu thậm chí có ảo giác toàn thân đều bị l.i.ế.m một lần.

 

Trong lòng An Cửu sao không rõ, người đang nhìn nàng là ai.

 

Nàng vốn dĩ cũng đã chuẩn bị, ở chỗ này gặp được Bùi Tịch, chỉ là không nghĩ tới, hắn thật sự tới.

 

Hắn không sợ bị người khác phát hiện sao?

 

Trong nguyên tác hắn không xuất hiện ở hiện trường quyết đấu, Du Thiên Hạc là lão tiền bối đã đạt đến trình độ siêu phàm, Bùi Tịch không nắm chắc chiến thắng, liền không thể tới đây.

 

Giai đoạn trước Bùi Tịch thật sự dè dặt lại cẩn thận, giờ ẩu muốn chết.

 

Tâm tình An Cửu rất phức tạp, bởi vì nàng mơ hồ đoán được nguyên do hắn đến đây.

 

Hắn vẫn không từ bỏ muốn bắt nàng đi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thoát khỏi sự khống chế của hắn, sao Bùi Tịch có thể mặc kệ nàng tiếp tục hành tẩu bên ngoài, tất nhiên hắn muốn nhốt nàng vào Ngàn Sát Các, hoặc là hạ thuốc khống chế hoặc là cầm tù, chờ hắn tìm được cổ song sinh đổi mạng.

 

Dù sao nàng đã phản bội hắn, là một nước cờ phế.

 

An Cửu lại không thể đi cùng hắn, ít nhất hiện tại không được.

 

Xem ra kế tiếp nàng phải theo sát Hạ Tử Kình, tốt nhất đừng cách hắn dù nửa bước.

 

An Cửu bên này yên lặng tính toán, bên kia Du Thiên Hạc đã đứng đối diện Hạ Tử Kình.

 

Hai người một già một trẻ đối mặt nhau, Hạ Tử Kình chậm rãi rút trường kiếm trong tay, vốn là một thanh kiếm bình thường, còn từng bị người ác ý làm tổn hại một lần, sau đó lại được Lâm Thanh Nghiên tỉ mỉ rèn, thêm vào kim cương trân quý, vừa tuốt ra khỏi vỏ liền lập loè một tia sáng trắng như tuyết.

 

Trên vỏ kiếm treo tua kiếm Lâm Thanh Nghiên chế tác, vốn dĩ vỏ kiếm cổ xưa đơn sơ, cũng tăng thêm một phần sinh động.

 

Nếu so sánh, rất khác kiếm của Du Thiên Hạc.

 

Vỏ kiếm của ông ta là gỗ mục nát, rút kiếm ra, là rỉ sắt loang lổ bám đầy, ông ta thậm chí còn không mài kiếm, cầm thanh kiếm rỉ sét loang lổ kia giằng co với Hạ Tử Kình.

 

Hạ Tử Kình cắn chặt răng, nói: "Tiền bối, xin chỉ giáo."

 

Mới hơn mười ngày không gặp, Du Thiên Hạc thoạt nhìn càng già nua, lộ rõ bộ dáng ông lão tuổi xế chiều.

 

Du Thiên Hạc rũ đầu, tóc hoa râm bay bay trong gió, đầu ngón tay ông ta vuốt ve mũi kiếm, ngữ khí hồi tưởng nói: "Kiếm này của ta, đã nhiều năm không ra khỏi vỏ, nó tên là Hàn Thương."

 

Hạ Tử Kình nói: "Kiếm này tên là Thanh Ảnh."

 

Thanh kiếm này vốn không có tên, Hạ Tử Kình cũng không phải kiếm khách yêu kiếm thành si, kiếm này hắn chỉ mua mấy lượng bạc từ tiệm rèn, hắn vốn tính, chờ có tiếng sẽ dùng thêm chút tiền đến sơn trang đúc kiếm mua một thanh kiếm tốt.

 

Sau đó kiếm gẫy, Lâm Thanh Nghiên hao phí tâm lực thức suốt đêm đúc kiếm cho hắn, Hạ Tử Kình liền vì lần đúc lại này mà đặt tên.

 

Vì sao gọi là Thanh Ảnh, là ngày hắn lấy kiếm, trên mũi kiếm trắng mới tinh phản chiếu thân ảnh thiếu nữ, hắn bỗng nhiên nảy ra suy nghĩ.

 

Du Thiên Hạc đột nhiên nói: "Ngươi đột phá rồi."

 

Đều tu kiếm đạo, Du Thiên Hạc tự nhiên nhạy bén với hơi thở quanh thân Hạ Tử Kình, vừa rồi ông ta đã mơ hồ nhận ra điều đó, hiện giờ đã hoàn toàn được chứng thực.