Xuyên Thành Nữ Phụ Yếu Đuối

Chương 218



Nhưng ngoại giới mưa mưa gió gió, danh dự có được, vẫn không ảnh hưởng đến Hạ Tử Kình.

 

Sau khi quyết chiến xong, hắn liền mang theo Lâm Thanh Nghiên, An Cửu đi vào nhà Du Thiên Hạc.

 

Người giang hồ xem náo nhiệt xong đều rời đi, cũng có chút không muốn đi, muốn tìm Hạ Tử Kình luận bàn võ nghệ hoặc thỉnh giáo, Hạ Tử Kình đều xem nhẹ, lặng lẽ dẫn hai người tránh tai mắt của mọi người.

 

Tuy rằng thắng Du Thiên Hạc, hắn thoạt nhìn lại không vui.

 

Người khác nhìn không ra, nhưng đương sự như Hạ Tử Kình sao lại không rõ, Du Thiên Hạc sớm đã quyết tâm muốn chết?



 

Hắn cảm thấy mình không xứng để thắng, cảm giác thắng lợi cũng không có.

 

Lâm Thanh Nghiên suốt đường nhẹ nhàng an ủi hắn, giai nhân trấn an, tâm tình Hạ Tử Kình tự nhiên tốt lên rất nhiều, khi mấy người đến nhà nhỏ, Hạ Tử Kình đã khôi phục như thường, không còn vô cảm nữa.

 

Hạ Tử Kình tới nơi này, là vì thu dọn di vật cho Du Thiên Hạc, cùng với mai táng t.h.i t.h.ể ông ta.

 

Mặc kệ như thế nào, dù sao Du Thiên Hạc cũng là sư tổ trên danh nghĩa của hắn, tầng quan hệ này không thể bỏ qua một bên.

 

Hạ Tử Kình đào một cái hố sau nhà nhỏ, chôn Du Thiên Hạc, lại lập bia mộ, nơi an nghỉ cuối cùng của Kiếm Thần, cuối cùng chỉ là nấm mộ nhỏ đơn sơ.

 

Lúc đào hố, hắn kiên trì làm một mình.

 

Lâm Thanh Nghiên thấy trời đẹp, liền kêu An Cửu cùng nhau ra ngoài, nàng đi săn, bảo An Cửu nhặt củi xung quanh, chuẩn bị cơm trưa.

 

An Cửu mỉm cười đồng ý, dù tầm mắt sắp đốt cháy lưng mình.

 

Nàng đi vào núi rừng rậm rạp, thân ảnh Lâm Thanh Nghiên và Hạ Tử Kình đều đã khuất, làm bộ làm tịch cong người nhặt củi, khoé mắt liền nhìn thoáng qua một góc áo đen nhánh.

 

An Cửu nhanh chóng ngẩng đầu, lập tức đụng phải một đôi mắt đen nhánh u ám.

 

Hai mắt kia cực kỳ sâu thẳm, như hai đầm sâu không đáy, liếc mắt một cái, liền rơi vào trong đó, không còn nhìn thấy mặt trời.

 

Mắt thường có thể thấy được nguy hiểm.

 

An Cửu theo bản năng há mồm, định thét chói tai, giây tiếp theo người nọ nhanh chóng đến gần, mà thân thể của nàng chợt mất đi lực đạo, toàn thân đều trở nên mềm như bông, tứ chi không chịu khống chế.

 

Thứ chó chết, lại dùng thuốc!

 

Trong nguyên tác viết không sai, Bùi Tịch là tiểu nhân âm hiểm, cho dù võ công cao cũng vẫn thích dùng thủ đoạn hèn hạ này.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trong lòng An Cửu chửi thầm, ngã quỵ xuống, được một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy eo, rơi vào một cái ôm cứng rắn.

 

"Chàng......" Nàng gian nan há mồm, thở ra.

 

Người ôm lấy nàng một thân hắc y, trên mặt đeo mặt nạ bạc, tóc đen rũ sau lưng, mắt đen hẹp dài nheo lại đầy nguy hiểm.

 

Ngón tay hắn thon dài, tản ra độ ấm nóng rực, nhéo cằm nâng mặt thiếu nữ lên, trên làn da trắng nõn non mịn lưu lại vết ửng đỏ.

 

Nhìn vệt đỏ kia, hắn liền nhớ tới những dấu vết lần trước lưu lại trên người nàng, đáng tiếc dấu vết kia quá nhẹ, mới mấy ngày liền tiêu tán.

 

Hắn hận không thể lưu lại dấu vết vĩnh viễn không thể tiêu tán trên người nàng.

 

Ý niệm này đột nhiên xẹt qua trong óc, đầu ngón tay nam nhân dùng sức, vệt đỏ trên da thịt kia càng thêm rõ ràng, mày thiếu nữ nhăn lại, đáy mắt xinh đẹp hiện lên nước mắt trong suốt.

 

Đây là niết đau nàng.

 

Hắc y nhân cơ hồ giảm lực theo phản xạ.

 

Thấy mày thiếu nữ khẽ giãn ra, trong mắt nam nhân bất giác hiện lên một tia ảo não.

 

Ảo não qua đi, đó là bất mãn cùng phẫn nộ lớn hơn nữa.

 

Cũng không biết là đối với ai.

 

Nam nhân lại không kịp nghĩ, bàn tay hắn cực nóng lướt qua đôi mắt thiếu nữ, đuôi mắt kia còn lưu lại chút đỏ bừng, đó là không lâu trước đây, thiếu nữ rơi lệ vì Hạ Tử Kình.

 

Không màng lông mi thiếu nữ rung động, hắn xoa nắn thật mạnh má ửng đỏ như cánh hoa đào, cúi đầu bên tai thiếu nữ, đè thấp giọng nói: "Ta thấy, nàng vừa rồi rơi lệ vì Hạ Tử Kình có phải không? Lo lắng cho hắn như vậy? Sợ hắn chết?"

 

An Cửu không thể nói chuyện không thể cử động, tựa như búp bê bị hắn ôm, phía sau hai người là một cây đại thụ, kỳ thật bọn họ cách chỗ Hạ Tử Kình không xa, cho nên nam nhân không dám hành động thiếu suy nghĩ.

 

Võ công của Hạ Tử Kình đã tiến thêm một bước, mà hắn mới hấp thụ hạt bồ đề, cho dù đem toàn bộ hấp thụ hạt bồ đề cũng không bằng thiên tài trời sinh kiếm cốt như Hạ Tử Kình, cho nên hắn căn bản không mang nàng đi.

 

Bản thân Bùi Tịch cũng không rõ lắm, vì sao phải mạo hiểm sẽ bị phát hiện để xuất hiện trước mặt nàng.

 

Chỉ là trong lòng có một sự xúc động, thúc giục hắn đi làm chuyện ngu xuẩn bất kể hậu quả này.

 

Lý trí rõ ràng biết đây là chuyện ngu xuẩn, nhưng hắn vẫn cố tình tới.

 

Lông mi thiếu nữ run rẩy, bởi vì bị xoa đến khó chịu, hoặc là trong lòng sợ hãi, mắt dần dần ướt.

 

Nàng bị hắn giam cầm trong ngực, phía sau dựa vào đại thụ, cách đó không xa là Hạ Tử Kình đang đào hố.