Đúng như Bùi Tịch nói, hai ngày sau bọn họ liền đến thành Bình Lan.
Xe ngựa đi trong thành, An Cửu nhấc màn xe nhìn ra bên ngoài.
Thành Bình Lan có thể lớn hơn Cửu Phương Thành, chính là quận lỵ* của quận Lạc An và giáp quận Thanh Dương, toàn bộ thành trì phân ra tám đại lộ, vô số tòa láng giềng, đi ở trong đó khắp nơi đều là tiếng người, người bán rong, đầy tớ, bá tánh, quý nhân lui tới có trật tự, vô cùng náo nhiệt.
* Quận lỵ: là trung tâm quản lý một quận, nhiều khi là thành phố lớn nhất, ở nhiều quốc gia.
Đặc biệt thành Bình Lan gần chân núi Hoa Sơn, trên Hoa Sơn có kiếm phái Hoa Sơn, trong thành có rất nhiều nhân sĩ giang hồ đi lại.
Thường có thể thấy người hành tẩu cầm bội kiếm hoặc đao trên đường, An Cửu còn nhìn thấy hai thiếu hiệp thanh y truy đuổi một tên tiểu tặc, ba người ở trên phố chạy như bay, người qua đường sợ tới mức thi nhau né tránh, cuối cùng ở đầu đường bị một đám nghe tin đã báo sai dịch ngăn lại, đồng thời phạt tiền.
An Cửu xem đến hai mắt sáng lên, chỉ cảm thấy như xem một bộ phim võ hiệp, còn là loại người thật diễn!
Chỉ chốc lát sau xe ngựa dừng trước cửa một khách điếm, An Cửu xuống xe ngẩng đầu vừa thấy, trên bảng hiệu viết bốn chữ to "Khách điếm Phúc Lai".
"Chúng ta ở đây sao?"
Lâm Thanh Nghiên gật đầu: "Đúng vậy."
An Cửu chỉ chỉ một khách điếm vừa nhìn liền thấy xa hoa bên cạnh: "Vì sao không ở đó?"
Khách điếm kia tên "Khách điếm Vân Lai", khách điếm Phúc Lai thoạt nhìn bình thường, khách điếm Vân Lai lại rường cột chạm trổ*, từ cửa lớn rộng mở nhìn vào, sàn nhà bóng loáng, trên cửa đều là sơn mới màu đỏ, vừa thấy liền rất cao cấp!
* Rường cột chạm trổ: ví với nhà cửa hoa lệ
Đương nhiên, người chịu chi cũng không nhiều lắm, trong khách điếm Phúc Lai người đến người đi, trước cửa khách điếm Vân Lai có thể giăng lưới bắt chim.
Nghe thấy An Cửu nói, Hạ Tử Kình thành thật: "Khách điếm Vân Lai thu phí quá cao, chúng ta không ở nổi."
An Cửu nhìn về phía Lâm Thanh Nghiên: "Cô không phải đại tiểu thư của sơn trang đúc kiếm gì đó sao?"
Gò má Lâm Thanh Nghiên đỏ ửng, xấu hổ nói: "Sơn trang đúc kiếm cũng chỉ là nơi buôn bán nhỏ......"
Lại nhìn Bùi Tịch, công tử bạch y lắc lắc cây quạt, mặt mang mỉm cười: "Bùi mỗ chỉ là đại phu thôi."
An Cửu nghĩ lại, liền hiểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Sơn trang đúc kiếm tuy rằng nổi danh, nhưng nhà nàng còn phải mở cửa hàng bán nồi bán đao kiếm. Mà Lâm gia sở dĩ có thể chế tạo đồ thiếc, là vì thuê một mỏ quặng sắt nhỏ của triều đình, mỗi năm đều phải trả một số tiền thuê lớn.
Bùi Tịch thân là truyền nhân của Dược Vương Cốc, ngày thường nghiên cứu y thuật phải tốn lượng lớn dược liệu, cũng là một khoản chi tiêu lớn, đã vậy hắn còn thường xuyên chữa bệnh từ thiện, kiếm không được mấy xu.
Càng đừng nói Hạ Tử Kình, thằng cha này lúc trước vẫn luôn ở núi sâu rừng già cùng sư phụ luyện võ, xuất sư xuống núi không xu dính túi, đến nỗi phải kiếm sống dựa vào làm từng cái lệnh thưởng trong thành.
Nói cách khác, bọn họ cũng chỉ có bề ngoài hào nhoáng, kỳ thật đều là một đám quỷ nghèo?
An đại tiểu thư không nói gì một lát, khí phách vung tay lên, nói: "Đừng ở đây, chúng ta đến khách điếm Vân Lai, ta trả tiền!"
Lời vừa nói ra, bốn đôi mắt dừng trên mặt nàng.
An Cửu: "Các người nhìn ta như vậy làm gì? Sợ ta không trả nổi? Đừng lo, bổn tiểu thư có tiền!"
Nói xong, nàng sờ mó trong tay áo, móc ra một xấp ngân phiếu thật dày, nhìn kỹ, mỗi một tờ đều là một ngàn lượng!
Đây là trước khi nàng ra ngoài, cố ý lấy bạc cha đưa đổi thành ngân phiếu.
"Hừ!"
An Cửu chớp chớp mắt, rõ ràng nghe thấy một tiếng hít sâu. Không chỉ đến từ mấy người bên cạnh, giờ khắc này, tựa hồ ánh mắt người trên đường đều hướng về nàng.
Thân là tiêu điểm chú ý của mọi người, giờ khắc này, An Cửu lại lần nữa cảm nhận được sự vui sướng của đại tiểu thư hào môn!
Quả nhiên, trên đời này làm gì còn chuyện gì vui sướng hơn tiêu tiền! Đặc biệt là ánh mắt hâm mộ ghen tị hận thù của người khác, càng gia tăng cảm giác thoả mãn của An đại tiểu thư.
A Thất buột miệng thốt ra: "An thượng thư giàu như vậy sao?"
An Cửu kỳ thật cũng nghĩ tới vấn đề này, dù sao từ trí nhớ của nguyên chủ, người cha thượng thư kia của nàng tựa hồ không phải quan tốt...... An thượng thư được hoàng đế đời trước sủng hạnh, khi lâm chung gửi gắm ấu đế* cho, mấy năm nay ấu đế dần dần trưởng thành, nhìn cũng giống như mười phần tin trọng* An thượng thư.
* Ấu đế: Vua nhỏ
* Tin trọng: tin tưởng, coi trọng
Nhưng An Cửu đứng ở góc độ người xem, An thượng thư đã là thêm hoa trên gấm, thêm dầu vào lửa, ông mượn danh Thánh Thượng nắm giữ triều chính, toàn bộ triều đình hơn phân nửa đều là quan viên ông tiến cử, còn có tên đặc biệt là An đảng.
Cục diện như vậy không thể tiếp diễn mãi, chờ đến khi ấu đế hoàn toàn an ổn ngồi trên vị trí, chính là lúc An gia rớt đài.
Điều này với An Cửu cũng không kỳ lạ, trong tiểu thuyết người xấu luôn tập hợp lại với nhau. Người nhà nữ phụ ác độc sao có thể là người tốt chứ?