Lâm Thanh Nghiên cũng nói phụ: "Đúng vậy, cùng nhau ăn đi, chúng ta gọi rất nhiều đồ ăn."
Nói xong nàng cũng ý thức được bàn đồ ăn này đều là An Cửu gọi, mình tùy tiện quyết định tựa hồ không được tốt lắm, cũng hỏi An Cửu: "An tiểu thư, cô thấy thế nào?"
Lâm Thanh Nghiên và Bùi Tịch đều là nhị đại nổi danh trên giang hồ, một người xuất thân sơn trang đúc kiếm một người xuất thân từ Dược Vương Cốc, nhưng hai người đều phải hỏi ý kiến của thiếu nữ áo đỏ kia, ba người tức khắc đem tầm quan trọng của vị An tiểu thư thần bí này tăng lên một bậc.
Thực không biết, biểu hiện của hai người hoàn toàn xuất phát từ sự tôn trọng với kim chủ ba ba.
An Cửu nhìn biểu tình không biết vì sao đột nhiên trở nên khẩn trương của ba người phái Hoa Sơn, suy nghĩ một lát, lúc này mới bất đắc dĩ nói: "Được rồi."
Vì thế bọn họ chuyển sang một bàn lớn hơn, một nhóm tám người, tất cả đều ngồi vào bàn ăn.
Chu Ngọc Lễ đang muốn nói cho Bùi Tịch nghe về dịch bệnh xuất hiện ở thành Bình Lan, vừa chuẩn bị mở miệng, liền nghe vị An tiểu thư kia lên tiếng: "Bùi Tịch, ta muốn ăn tôm."
Bùi thần y ngồi bên cạnh nàng tự nhiên mà gắp một con tôm, lại tự nhiên dùng đôi tay đáng giá vô số sinh mạng của mình bóc vỏ, lấy thịt tôm bên trong ra, để vào bát trước mặt thiếu nữ.
Bóc xong còn hỏi một câu: "Còn muốn không?"
Ba người phái Hoa Sơn: Trợn mắt há hốc mồm.jpg
Lâm Thanh Nghiên cũng gọi tiểu nhị, lấy cho An tiểu thư một chậu nước để rửa tay, còn có khăn lau tay, khăn tay là vải bông, loại khác không thấm nước.
Thoáng nhìn thần sắc kinh ngạc của ba người, Hạ Tử Kình hạ giọng, vẻ mặt ngưng trọng nói với bọn họ: "Các người nhớ dùng đũa chung gắp đồ ăn, ngàn vạn lần đừng lẫn lộn đũa chung đũa riêng."
Chu Nhớ Hoan ngơ ngác hỏi: "Vì sao?"
A Thất sớm đã cầm đũa chung gắp đầy cho mình một chén đồ ăn, vừa ăn vừa ngẩng đầu, hàm hồ mở miệng: "Tóm lại, nếu muốn ăn cơm ngon, thì nghe chúng ta. Nếu không đại tiểu thư nổi giận lên, chúng ta ai cũng không chiếm được tiện nghi."
Hành trình hai ngày ngắn ngủn, trải qua vô số chiêu trò của An Cửu, một nhóm bốn người sớm đã lĩnh hội đầy đủ sự khó chơi của đại tiểu thư.
Hiện giờ, điều quan trọng đầu tiên họ học được, đó là vạn sự theo đại tiểu thư.
Hơn nữa, hầu hạ An Cửu gì đó, chẳng lẽ không phải đạo lý hiển nhiên sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trước sự bàng hoàng của ba huynh muội Hoa Sơn, một bữa cơm cũng ăn xong rồi, chuyện dịch bệnh ở thành Bình Lan vẫn chưa nói ra.
Bùi thần y chỉ lo hầu hạ vị An tiểu thư kia, lột tôm gắp đồ ăn dâng nước súc miệng, hầu hạ tận tâm như tổ tông, trừ ba người bọn họ, những người khác đều biểu hiện đặc biệt đương nhiên.
Chu Ngọc Lễ: Chẳng lẽ có vấn đề chính là chúng ta?
Vẻ mặt ba người Chu Ngọc Lễ hoài nghi nhân sinh, nơm nớp lo sợ cơm nước xong, mới rốt cuộc có thời gian ngồi xuống cùng nhau nói chính sự.
Mọi người ngồi xung quanh bàn, Chu Ngọc Lễ uống ngụm trà, trầm giọng nói: "Đại khái mười ngày trước, thành Bình Lan đột nhiên xuất hiện việc lạ."
"Việc lạ? Không phải dịch bệnh sao?" Hạ Tử Kình hỏi.
Chu Ngọc Lễ sắc mặt nặng nề, chậm rãi lắc đầu nói: "Thực tế, thẳng đến hôm nay, chúng ta cũng không xác định đó có phải dịch bệnh hay không."
Bùi Tịch lắc lắc cây quạt, hơi nhướng mày, tựa hồ sinh ra vài phần hứng thú: "Ồ?"
An Cửu liếc nhìn hắn một cái, người này nếu trọng sinh, đã sớm biết tình hình bệnh dịch thành Bình Lan là chuyện như thế nào, còn có thể diễn giống đến thế, da trâu*.
* Ý chỉ mặt dày như da trâu:)))
Đáy lòng phun tào như vậy, bản thân nàng cũng giả bộ tò mò, nhìn về phía Chu Ngọc Lễ kể về "Việc lạ".
Chu Ngọc Lễ tiếp tục nói: "Mới đầu, là có người phát hiện, trong một nghĩa trang ngoài thành, xuất hiện xác sống."
Lâm Thanh Nghiên trợn to mắt: "Xác sống?"
Vị sư đệ là người tính nôn nóng, không đợi Chu Ngọc Lễ nói chuyện liền mở miệng: "Đúng vậy, người c.h.ế.t ở nghĩa trang kia, mỗi đêm sẽ bò dậy đi lại! Hừng đông sẽ biến về người chết, không phải xác sống thì là gì?"
Chu Nhớ Hoan cũng liên tục gật đầu, sắc mặt hơi tái, không giấu được vẻ sợ hãi: "Không sai, ta và sư huynh cùng đi xem qua, tận mắt nhìn thấy, t.h.i t.h.ể ở nghĩa trang vừa đến ban đêm liền sống dậy."
Nghe vậy, trên mặt mọi người đều hiện lên biểu tình không thể tưởng tượng được, Hạ Tử Kình nhịn không được hỏi: "Bọn chúng thật sự đều sống lại sao?"
Chu Ngọc Lễ lại phủ nhận: "Không có, những t.h.i t.h.ể đó đều không thực sự sống lại, chỉ là cái xác không hồn, sẽ lờ đờ đi lại khắp nơi, giống cương thi quỷ quái. Cho nên chúng ta suy đoán, đây có lẽ là một loại dịch bệnh, lại có lẽ là một loại độc."
Bùi Tịch gõ gõ nan quạt vào lòng bàn tay, trầm ngâm một lát mới nói: "Cụ thể là cái gì, đến tận mắt nhìn thấy mới biết được."