Xuyên Thành Nữ Phụ Yếu Đuối

Chương 50



Cho nên, hắn quả nhiên đang lén lút nhìn nàng?

 

An Cửu sở dĩ xa gần với Hề Quang Sa, chính là muốn thử thái độ hiện tại của Bùi Tịch đối với nàng, thuận tiện gián tiếp kích thích một chút độ hảo cảm.

 

Mấy ngày nay trên đường, nàng thật vất vả kéo độ hảo cảm đến -10, kết quả sau đó tựa như bất động.

 

An Cửu hiểu ra, đây là gặp phải cổ chai.

 

Nàng suy đoán -10 tương đương với có chút đáng ghét, mà dương nghĩa là có hảo cảm. Nếu muốn khiến Bùi Tịch từ chán ghét chuyển thành thiện cảm, phải thêm một ít kích thích.

 

Hiện tại xem ra, kích thích là có, nhưng chỉ kích thích đến nàng.

 

Đầu óc nàng rất nhanh bị spam xé toạc.

 

Vì bảo vệ đầu óc của mình, An Cửu không chút do dự ném Hề Quang Sa đi, đến bên Bùi Tịch.

 

Nàng vừa đi qua, công tử bạch y một lát sau mới chậm rì rì quay đầu nhìn qua.

 

"An tiểu thư, làm sao vậy?"

 

An Cửu kéo kéo khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười: "Ta đau đầu."

 

Đáy mắt Bùi Tịch lướt qua một tia kinh ngạc, mắt thấy sắc mặt thiếu nữ quả thực tái nhợt, hắn không cấm được nhíu mày: "Đưa tay cho ta, ta bắt mạch cho cô."

 

Nàng không thể có chuyện, mạng nàng nhưng liên quan đến mạng hắn.

 

An Cửu lại lắc đầu, thở phào một hơi, nhỏ giọng nói: "Không phải vì thân thể, là quá ồn, ồn khiến ta đau đầu."

 

Ồn?

 

Bùi Tịch theo bản năng muốn hỏi, ồn ở đâu?

 

Giây tiếp theo lại đột nhiên nghĩ ra, Hề Quang Sa kia vừa rồi vẫn luôn quanh quẩn bên cạnh nàng, ruồi bọ nói chuyện trêu đùa với nàng, nghe ra, tựa hồ quả thực rất ồn.

 

Suy nghĩ này mới vừa hiện lên trong lòng, tâm tình Bùi Tịch đột nhiên trở nên thông suốt.

 

Dưới ánh nắng xuân tươi đẹp, mặt mày hắn càng thêm ôn nhuận, không khỏi cười cười, tháo túi tiền từ bên hông xuống, đưa tới trước mặt thiếu nữ: "Trong này có thuốc giúp tinh thần táo, ngửi sẽ giảm bớt đau đầu."

 

An Cửu không chút khách khí mà nhận lấy, đặt ở chóp mũi ngửi thật sâu, quả nhiên một cảm giác mát lạnh xông thẳng lên trán, nháy mắt giảm bớt choáng váng khi bị spam.

 

Thứ tốt!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Nàng hai mắt sáng ngời, lập tức cúi đầu nhìn về phía công tử bạch y, hất cằm, tự tin nói: "Về sau cái này là của ta!"

 

Dù sao là hắn khiến nàng đau đầu, việc này nên là hắn phụ trách!

 

Nói xong cũng không đợi hắn trả lời, lập tức đeo túi xa tanh màu trắng ở eo mình, trên túi có thêu một chữ "Bùi" nho nhỏ bằng chỉ bạc, như ẩn như hiện theo bước đi của thiếu nữ.

 

Bùi Tịch thấy chiếc túi có thêu tên mình treo trên làn váy ửng đỏ của thiếu nữ, màu tuyết dừng ở váy đỏ, dễ thấy quá mức.

 

Ánh mắt hắn nhìn chăm chú một lát, sau đó mới chậm rãi thu hồi, tốt bụng cười: "Được, là của cô."

 

【 Độ hảo cảm Bùi Tịch đối với cô +5, hiện tại là -5. 】

 

An Cửu mắt đen chợt lóe, đáy mắt hiện lên ý cười lướt qua.

 

Xem ra, kích thích này cũng không phải không hiệu quả.

 

Lúc này mọi người đã đi vào nghĩa trang, lối vào có cái sân thật lớn, ngày thường viện này đều dùng để đặt thi thể, hiện giờ lại trống không một mảnh tiêu điều. Thi thể ở nghĩa trang phần lớn là không thân không thích, bởi vì không có người nhặt xác, chỉ có thể đưa đến nghĩa trang giao cho quan phủ mai táng.

 

Mặc dù như vậy, cũng chỉ cuộn chiếu rơm tùy ý ném xuống hố vùi đất.

 

Chu Nhớ Hoan đối với nơi này có bóng ma, không dám tiến vào, liền ở ngoài nghĩa trang chờ, những người khác đều vào.

 

Chu Ngọc Lễ nói: "Những t.h.i t.h.ể đó buổi tối sẽ chạy, thậm chí vùi vào trong đất cũng sẽ tự đào lên, chúng ta đã đốt rất nhiều thi thể, chỉ để lại mấy cổ chờ ngài tới kiểm tra."

 

Đẩy cửa nghĩa trang ra, một trận gió lạnh thổi qua, mang đến một mùi hôi khó chịu.

 

Cũng không biết có phải người c.h.ế.t nhiều hay không, nghĩa trang này lạnh đến cực kỳ, nhiệt độ thấp hơn bên ngoài vài độ, giống như cái hầm, vừa đi vào ánh sáng cũng tối hơn rất nhiều, giống như ánh mặt trời và ấm áp đều bị ngăn cách bên ngoài. Đọc‎ t𝗋𝗎уện‎ ch𝗎ẩn‎ không‎ q𝗎ảng‎ cáo‎ ﹢‎ t𝗋𝗎mt𝗋‎ 𝗎у𝐞n.𝘃n‎ ﹢

 

Thi thể dư lại đặt ở đại đường nghĩa trang, yên tĩnh nằm trên vài chiếc giường tre.

 

Những t.h.i t.h.ể đó đa phần đã thối rữa, từ quần áo rách nát lộ ra miệng vết thương, giòi bọ lúc nhúc khắp nơi.

 

An Cửu giơ tay che miệng mũi, không nhịn được oẹ một tiếng.

 

Hề Quang Sa lập tức xum xoe nói: "Nếu An tiểu thư không thoải mái, ta đưa cô ra ngoài, nơi này chất chứa dơ bẩn, không nên làm bẩn giày thêu của tiểu thư."

 

An Cửu một tay che miệng một tay xua xua, dùng sức nhẫn nại: "Không sao."

 

Sau đó lấy túi tiền bên hông lên, để trước mũi ngửi.

 

Động tác này của nàng làm cực kỳ thuận tay, sau khi khôi phục trạng thái vừa nhấc mắt, lại thấy công tử bạch y cách đó không xa đang nhìn nàng, đuôi mắt hẹp dài cong cong.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com