Xuyên Thành Nữ Phụ Yếu Đuối

Chương 73



Phụ thân ngồi ở trên ghế, lãnh đạm nói với đứa trẻ: "Nếu ngươi sống sót, sau này gọi là Bùi Tịch đi."

 

Tịch, là lặng im, cô đơn.

 

Khi đó nó không hiểu hàm nghĩa của cái tên này, sau lại phát giác ra, tên này, vậy mà liên quan mật thiết với vận mệnh của nó.

 

-

 

Bên tai bỗng nhiên có tiếng còi truyền đến, cũng không ầm ĩ, người thổi còi hẳn là không muốn kinh động đến người khác, thanh âm rất nhỏ.

 

Dừng ở trong tai người bình thường, như côn trùng kêu ban đêm.

 

Nhưng Bùi Tịch vẫn từ trong ngủ say tỉnh lại, hắn lẳng lặng nằm trên giường một lát, nghe tiếng còi đứt quãng, thỉnh thoảng vang lên, làm xáo trộn tâm hồn người. Cuối cùng đứng dậy xuống giường, đi đến bên cửa sổ mở cửa sổ ra.

 

Ngoài cửa sổ một mảnh yên tĩnh, đúng là đêm khuya tĩnh lặng.

 

Trong phòng không đốt đèn, chỉ có một tia sáng từ ánh trăng xuyên qua song cửa sổ, dừng trên sàn nhà gỗ, lạnh lẽo cô đơn.

 

Có lẽ là ban ngày nói về phụ thân, cho nên ban đêm mới có cảnh trong mơ kia.

 

Tuổi thơ của Bùi Tịch rất buồn tẻ, trong trí nhớ của hắn, phụ thân Bùi Chu vĩnh viễn lãnh đạm giống một vòng ánh trăng. Ông ta cao cao tại thượng, cũng sẽ không nhìn đứa con trai đang bò trong bùn một cái.

 

Mặc dù Bùi Tịch lúc nhỏ ra khỏi viện, được ông ta chính miệng thừa nhận thân phận, đãi ngộ cũng không cải thiện là bao.

 

Bởi vì phụ thân không coi trọng, bọn hạ nhân hầu hạ trách móc hắn nặng nề, khinh nhục hắn, đối với hắn không hề tôn kính.

 

Nếu gần như vậy cũng liền thôi......

 

"Huýt~"

 

Lại một tiếng tiếng huýt chui vào trong tai, Bùi Tịch đứng dựa vào cửa sổ, sau khi lặng im một lát hơi hơi hé môi, nhẹ xuất nội lực, phát ra một âm điệu người thường không nghe thấy.

 

Chỉ chốc lát sau, tiếng vỗ cánh truyền đến, một con chim màu đen xé bóng đêm đến, dừng trên bệ cửa trước mặt Bùi Tịch.

 

Đỉnh đầu con chim có hai mảnh phi vũ, tròng mắt tròn xoe lập lòe ánh huỳnh quang trong bóng đêm, trong miệng phát ra hai tiếng "thủ thỉ" gọi nhẹ.

 

Lại là một con cú mèo tròn vo!

 

Cái còi kia kỳ thật không phải vô tác dụng, mà là dùng để gọi cú mèo.

 

Chỉ là mỗi lần An Cửu thổi đều là ban ngày, không thổi ban đêm, mà nàng không hiểu quy luật ám hiệu gọi người mang tin tức tới, cho nên không gọi được cú mèo.

 

Bùi Tịch giơ tay xờ chân cú mèo, đầu ngón tay vừa động, lấy ra một cái ống trúc nho nhỏ. Đi đến bên cạnh bàn nhúng bút vào mực viết lên giấy, nhét vào ống trúc, lại để ống trúc vào chân cú mèo.

 

"Đi đi." Hắn thấp giọng nói.

 

Cú mèo giương cánh, phi vào bóng đêm.

 

Phòng bên cạnh, An Cửu nằm bò trên giường, thổi còi chán đến chết.

 

An Cửu ban ngày ngủ rất lâu, buổi tối một chút cũng không buồn ngủ. Người cổ đại không sinh hoạt ban đêm, nàng chán không chịu được, nghĩ đến tên đầu sỏ gây tội hại mình mất ngủ ở cách vách, liền bắt đầu trả thù.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Tốt nhất là đánh thức Bùi Tịch, nếu nàng không ngủ được, hắn cũng đừng nghĩ ngủ.

 

Thỉnh thoảng thổi một lần, thỉnh thoảng thổi một lần, bảo đảm hắn vừa mới ngủ liền bừng tỉnh, tuyệt đối ngủ không yên.

 

An Cửu đắc ý mà nghĩ, đang muốn tiếp tục, lại nghe ngoài cửa sổ truyền đến hai tiếng gõ rất nhỏ, như là có người ở bên ngoài gõ cửa!

 

An Cửu hoảng sợ, tim đập thình thịch, cho rằng do mình dùng còi gọi người tới.

 

Nàng vội vàng đứng dậy, sờ soạng đèn, đi đến bên cửa sổ cẩn thận mở cửa sổ ra.

 

Hình ảnh ban đầu nàng tưởng tượng là, ngoài cửa sổ có hắc y nhân che mặt, kết quả ngoài cửa sổ là một con cú đang đậu trên cửa sổ! Thân mình mũm mĩm, đôi mắt tròn xoe, cả người lông xám, thoạt nhìn mềm mại đáng yêu.

 

An Cửu: "!!!" Thứ đáng yêu này từ đâu ra vậy!!!

 

Cú mèo thầm thì kêu hai tiếng, nghiêng đầu mổ xuống chân mình.

 

An Cửu theo bản năng nhìn lại, thấy trên đùi cú mèo treo một vòng kim loại, bên trong có ống trúc nhỏ?

 

Là tới truyền tin?

 

Sao lại có người dùng cú mèo truyền tin chứ! Cũng quá phù hợp với sự đáng yêu của nàng đi! Đáng ghét!

 

An Cửu một bên khắc chế duỗi tay bắt con cú, một bên lấy ống trúc, lấy tờ giấy được cuốn bên trong ra.

 

Mở tờ giấy, bên trong viết mấy dòng.

 

An Cửu nghiêm túc đọc, mấy dòng chữ này đại ý nói cho nàng biết dùng còi gọi cú mèo truyền tin thế nào, sau đó là một vài lời quan tâm, nói cái gì mình sẽ giúp nàng tìm cách giải cổ, có việc có thể dùng cú mèo liên hệ.

 

An Cửu nghĩ tin này là từ cách vách gửi tới đây, bỗng nhiên trong lòng vừa động.

 

Nàng lấy giấy bút, viết một bức thư, rồi quăng cú mèo đưa tin tức ra ngoài.

 

Cú mèo bay không phát ra tiếng động, An Cửu cũng không nghe thấy nó bay đi đâu, nhưng nàng có thể chắc chắn là phòng cách vách.

 

Nàng và Bùi Tịch ở hai phía đối diện của một hành lang, cửa sổ phòng hai người mở hai phía đối diện nhau, nói cách khác bọn họ mở cửa sổ là không nhìn thấy đối phương.

 

An Cửu ghé vào cửa sổ, đợi chốc lát, cú mèo lại từ trong bóng đêm bay đến, mang thư đến.

 

Trên tờ giấy trắng, có hai dòng chữ.

 

Dòng bên trên là An Cửu viết, chữ viết là thể chữ Khải tiêu chuẩn, khi ở hiện đại nàng từng học, viết bằng bút lông cũng giống thư pháp.

 

Phía dưới là đối phương trả lời, một dòng chữ phong lưu tú nhã.

 

"Phi Y, huynh ngủ rồi sao?"

 

"Chưa."

 

An Cửu nhéo tờ giấy bụm mặt, thiếu chút nữa không nhịn được cười ra tiếng.

 

Mẹ nó, nàng đây có phải là yêu đương qua mạng ở cổ đại hay không?


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com