Xuyên Thành Nữ Phụ Yếu Đuối

Chương 94



Quan điểm của Lâm Thanh Nghiên về An Cửu cũng thay đổi một chút, tuy vẫn cảm thấy An Cửu quá yếu ớt, nhưng phẩm hạnh không tồi, chỉ là bị người nhà nuông chiều mới như thế.

 

"A? Không, không sao......"

 

Thiếu nữ bị hỏi chớp chớp mắt, có chút chột dạ mà rút tay về, lắp bắp trả lời.

 

Lâm Thanh Nghiên thấy vậy, mày nhăn càng chặt.

 

Nếu vừa rồi nàng không nhìn lầm, trên cổ tay An Cửu hẳn là một vòng vết bầm.

 

"Có phải cô bị người ta khi dễ? Nếu có người khi dễ cô, nhất định phải nói cho ta." Lâm Thanh Nghiên mày liễu nhíu chặt.

 

Nàng là nữ tử cực có tinh thần trọng nghĩa, cho dù mới quen biết với An Cửu không lâu, nhưng nếu là bạn, cũng sẽ coi là người một nhà.

 

Hạ Tử Kình cũng phụ họa nói: "Không sai, ta đã đáp ứng bảo vệ An tiểu thư, nhất định sẽ bảo vệ cô chu toàn."

 

An Cửu mím môi, ánh mắt lơ đãng chuyển tới trên người Bùi Tịch, chỉ thấy hắn bưng một ly trà, hàng mi dài đen buông xuống, hơi trà lượn lờ, một khuôn mặt như bạch ngọc như ẩn như hiện sau làn khói.

 

"Không có, các người đừng làm quá, là ta tự mình không cẩn thận thôi, không có gì nghiêm trọng."

 

Nàng 'miễn cưỡng' cười cười, ấp a ấp úng nói.

 

Biểu hiện nói chuyện càng thêm vẻ che che giấu giấu, như là có lý do khó nói.

 

Lâm Thanh Nghiên liền ngồi bên cạnh An Cửu, trực tiếp duỗi tay bắt lấy tay An Cửu, một tay vén tay áo nàng lên, sắc mặt tức khắc khó coi.

 

Trên cổ tay trắng như tuyết của thiếu nữ, hằn một vòng xanh tím dữ tợn, da thịt tuyết trắng càng làm nổi bật, càng thêm vẻ thê thảm đáng sợ.

 

Thấy dấu vết kia, hiển nhiên là bị người khác dùng lực nắm ra, dấu tay rõ ràng có thể thấy được!

 

"Đây còn nói là không sao?" Biểu tình Lâm Thanh Nghiên cực kỳ nghiêm túc.

 

Thấy tình cảnh vậy, những người khác cũng không bình tĩnh.

 

Trong mắt Minh Dập đều là thương tiếc, hận không thể nhào lên xoa xoa tay nhỏ bé của thiếu nữ, cuối cùng khắc chế, vội vàng nói: "An tiểu thư, chỗ ta có cao sinh cơ* bạch ngọc cực tốt, sau đó ta liền đưa cho nàng!"

 

* Cao sinh cơ: một loại thuốc chữa lành vết thương

 

Lâm Thanh Nghiên cũng nói: "Cô không phải sợ, nói ai làm cô bị thương, ta nhất định tìm hắn tính sổ. Nhà ta có giao hảo với Kim thúc thúc, thúc ấy tất nhiên sẽ vì cô chủ trì công đạo."

 

Hạ Tử Kình trực tiếp rút kiếm của mình ra, loảng xoảng một tiếng đập lên mặt bàn, lạnh lùng nói: "An tiểu thư cứ nói đừng ngại, người nọ nếu dám tổn thương An tiểu thư, Hạ Tử Kình ta tất không tha cho hắn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

An Cửu chớp chớp mắt, yên lặng nhìn về phía Bùi Tịch, đúng lúc đối phương ngước mắt, hai người bốn mắt nhìn nhau.

 

Mắt nam nhân hẹp dài, đuôi mắt hơi cong, phảng phất ý cười như cũ.

 

"Ha ha, không cần."

 

An Cửu quay đầu, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: "Bất quá là một Đằng Đồ Tử* thôi, đừng quá lộ liễu."

 

* Đằng Đồ Tử: chỉ kẻ háo sắc

 

Lời vừa nói ra, mọi người tức khắc hiểu ý trong lời nàng.

 

Xem ra An tiểu thư hẳn là không cẩn thận gặp phải Đằng Đồ Tử, bị Đằng Đồ Tử kia dây dưa, tuy rằng thoát thân, nhưng việc này truyền ra rốt cuộc khó nghe, đặc biệt đối với thanh danh của nữ tử, xử lý hậu quả không tốt rất nghiêm trọng.

 

Mày liễu Lâm Thanh Nghiên dựng ngược, hừ lạnh nói: "Gần đây sơn trang Kim Xà người tới nhiều, ngư long hỗn tạp*, cũng bị người đạo đức bại hoại tiến vào, nếu ta đụng phải loại người này, nhất định một kiếm c.h.é.m tay hắn."

 

* Ngư long hỗn tạp: rồng với cá lẫn lộn với nhau. Chỉ người tốt và người xấu ở lẫn lộn với nhau.

 

Hạ Tử Kình cũng nói: "Không nghĩ tới còn có người như vậy, quả thực bại hoại không khí võ lâm."

 

Minh Dập đặc biệt lòng đầy căm phẫn, một ngón tay của An tiểu thư hắn cũng không dám chạm vào, Đằng Đồ Tử kia cũng dám nắm cổ tay An Cửu, trong lòng hắn chua giống ăn một trăm quả chanh, ghen ghét đến biến dạng.

 

"Đúng vậy đúng vậy, loại người này chính là u ác tính, An tiểu thư còn tốt bụng buông tha hắn, cô thật sự quá thiện lương, nếu như bị ta biết là ai, ta nhất định giáo huấn hắn một trận!"

 

Khóe mắt An Cửu liếc công tử bạch y bất động như núi kia, cảm thấy hứng thú hỏi: "Này? Huynh muốn giáo huấn hắn thế nào?"

 

Minh Dập một lòng muốn biểu hiện trước mặt mỹ nhân, liền nói ngay: "Ta muốn băm con cháu* hắn, để sau này hắn không thể khi dễ nữ tử được nữa!"

 

* Ý chỉ băm cái ấy của anh họ Bùi đó:)))

 

Mắt thấy động tác của người nọ dừng lại, chậm rãi buông chén trà.

 

An Cửu bỗng nhiên cười rộ lên, dung nhan kiều diễm giãn ra, môi hồng răng trắng, đôi mắt sáng, xinh đẹp vô cùng.

 

"Được, hả giận!" Nàng cong mắt cười, vỗ tay như hải cẩu.

 

Thiếu nữ xinh đẹp động lòng người, giống hoa hồng dưới ánh mặt trời, cử chỉ lại ngây thơ đáng yêu như vậy, hai mắt Minh Dập nhìn đăm đăm, một bữa cơm khi nào ăn xong cũng không biết.

 

Dùng bữa sáng xong, từng người rời đi.

 

Minh Dập đứng ngoài phòng An Cửu, chờ nàng chuẩn bị xong cùng đi trại nuôi ngựa cưỡi ngựa.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com