"Mẫu hậu thật đẹp."
Ta nắm chặt tay, thấy người nọ cúi đầu, ánh mắt u tối khó dò, hắn vừa lau vết m.á.u bên môi vừa cười nói: "Đáng tiếc, bây giờ vẫn chưa phải là của ta."
Câu nói cuối ẩn chứa sự điên cuồng và tàn nhẫn bệnh hoạn.
"Sau này cũng không phải." Ta khẽ nói.
"Ngươi nói cái gì?"
Hắn động tai, đôi mắt như sói trợn trừng tới, vẻ mặt trắng bệch và vết m.á.u đáng sợ, hoàn toàn phô bày hình tượng kẻ ác bá.
"Không, không," Ta giật mình sợ hãi, vội vàng xua tay, suýt cắn phải lưỡi, "Là là là… thanh lý xả kho mua một tặng một, một vốn bốn lời lòng tham không đáy tâm tưởng sự thành vạn sự như ý..." Dưới ánh mắt lạnh lẽo của hắn, ta muốn khóc mà không được, đành ngậm miệng lại.
Cứ tưởng xuyên sách đã đủ xui xẻo rồi, không ngờ lại xuyên thành mẫu hậu phản diện c.h.ế.t ở chương ba.
Và bây giờ, ta với tư cách là thái hậu một nước đang ngồi dưới đất chơi nối từ với phản diện...
Cứu ta cứu ta cứu ta.
Ta là một thái hậu "nằm yên cũng thắng", bởi vì ngày ta nhập cung còn chưa kịp thị tẩm, ông hoàng đế già vốn dĩ khỏe mạnh kia đã té ngửa ra mà qua đời ngay trước cửa phòng ta.
Nhiếp chính vương nói ta là một ngôi sao may mắn... à không, là một người đáng thương, thế là khi phò tá hoàng đế nhỏ tuổi đăng cơ, tiện tay cho ta một chức vị thái hậu.
Ta thấy hắn có bệnh, nhưng cũng có thể hiểu được, vì cuốn sách này chủ yếu là để ngược tâm ngược thân yêu đương, không cần quá nhiều logic.
"Mẫu hậu, đang nghĩ gì vậy?" Tiết Chuẩn lười biếng chống cằm lên bàn nhìn ta luyện chữ, ngón tay còn vuốt ve một lọn tóc của ta, sợi tóc đen nhánh quấn quanh đầu ngón tay gầy gò trắng bệch của hắn, vô cùng mập mờ.
"Ngươi cứ lén lút lẻn vào thế này, rất dễ bị tên nhiếp chính vương kia g.i.ế.c c.h.ế.t đấy." Ta úp mặt xuống bàn, dùng tay che miệng, thì thầm dọa hắn.
Hắn cười, mắt cong cong, cũng bắt chước ta ghé sát lại, hạ giọng nói: "Mẫu hậu nói g.i.ế.c c.h.ế.t nhiếp chính vương? Được, ta đồng ý."
"..." Ta không phải, ta không có.
Tiết Chuẩn hôn lên lọn tóc dài đó, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra nụ cười thỏa mãn, sự u ám không tan giữa hàng mày khiến hắn thêm hai phần âm hiểm vào lúc này, hắn khẽ cụp mi, giọng nói nhẹ nhàng và lạnh lẽo, "Nhi thần, xin tuân chỉ."
Từ ngày Tiết Chuẩn trở về, ta luôn lo lắng, sợ hắn một ngày nào đó sẽ gây ra cung biến, ta và lão hồ ly nhiếp chính vương kia sẽ xuống mồ.
Ngay cả bánh sữa hoa quế trong miệng ta cũng mất đi mùi vị.
Thiên Thanh
Mấy ngày không thấy tên đó đến đây, trong lòng ta cũng coi như có chút hiểu biết, không dám tùy tiện đi ra ngoài dạo chơi trêu chọc nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tối nay ta đã sớm cuộn chăn lăn lên giường, trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, ta đột nhiên nghĩ đến chuyện trước đây.
Đêm trước khi ta xuyên vào cuốn sách này, ta nằm trên giường khóc nức nở, khóc trời đất u ám, vì nam phụ đã chết.
Thực ra ta là một "fan" của các nhân vật phụ.
Nam phụ c.h.ế.t quá thảm, vì bảo vệ nữ chính mà bị ngũ mã phanh thây, cho đến cuối cùng, nữ chính cũng chỉ nghĩ A Nguyên ca ca của nàng đã đi vào thâm sơn ẩn cư, nhưng không biết trong ngọn núi đó, chỉ có một ngôi mộ vô danh mà thôi.
Bây giờ nghĩ lại cũng đau lòng vô cùng. Còn về Tiết Chuẩn, ta cũng chỉ nhớ loáng thoáng.
Hắn vốn là con trai của sủng phi hoàng đế, nhưng sau này sủng phi bị vu oan thành yêu phi họa quốc, hoàng đế bạc tình bạc nghĩa, hạ chỉ thiêu sống người phụ nữ đó.
Còn đứa con trai mới sáu tuổi này, sau khi chứng kiến mẹ mình bị giết, bị đưa đến vùng biên giới khắc nghiệt nhất, bị giam cầm mười hai năm.
Trong sách viết, khi còn nhỏ Tiết Chuẩn đã bị ném lên chiến trường, khi trở về, hắn đã trở thành một kẻ điên không cười, không giận, tính tình thất thường, âm hiểm độc ác.
Người ta nói dưới lớp da của hắn lại là những con giòi bọ và khung xương khô khốc.
Lần đầu tiên ta gặp hắn đã sợ đến run rẩy, nhưng vì biết rõ sự bất hạnh và khó khăn của hắn mà trong lòng lại sinh ra lòng thương hại.
Thật sự là một tâm trạng đầy mâu thuẫn.
Thế là ngày đó hắn cưỡi ngựa cao lớn bước vào cửa cung, ta cùng mọi người đi nghênh đón một trong ba vị hoàng tử còn lại của tiên đế, nhiếp chính vương cùng hắn công khai đối đầu, từng bước thăm dò.
Cuối cùng, hắn nửa cười nửa không nhìn về phía ta đang đứng bên cạnh nắm tay hoàng đế nhỏ tuổi, hắn hỏi: "Vị này, là mẫu hậu mới của ta sao?"
Lúc đó ta vì sợ hãi mà luôn cúi đầu, vừa lúc nhìn thấy vết thương dài còn rỉ m.á.u trên tay hắn.
Ta trước đây chưa bao giờ thấy vết thương sâu như vậy, cũng chưa từng thấy người nào có thể chịu đựng như vậy, nhất thời ngây người không biết nói gì.
Tiết Chuẩn liền cong khóe môi, cười như không cười, ánh mắt lạnh lẽo khinh thường, "Mẫu hậu có lời gì muốn hỏi ta không?"
Ồ, hắn đoán được rồi, nhiếp chính vương muốn ta thăm dò hắn.
Được hắn nhắc nhở, ta mới nhớ ra chuyện này, vốn định hỏi hắn: "Trận chiến này đại thắng, ngươi có muốn gì không?"
Nhưng lời đến miệng, không biết sao lại chuyển hướng, "Trận… trận chiến này đại thắng, ngươi có… ngươi có bị thương không?"
Lần này đến lượt hắn ngẩn người một lát, mím môi không nói.
Nhiếp chính vương trợn mắt nhìn ta, ta luống cuống tay chân vội vàng bù đắp: "Ồ ồ, ngươi… ngươi ngươi muốn không?"
Đôi mắt đen thẳm của Tiết Chuẩn nhìn thẳng vào ta, "Muốn gì cũng được sao?"