Mây đen dày đặc cuốn theo gió lạnh thấu xương, cuồn cuộn trên trời hồi lâu, báo hiệu một trận mưa lớn.
Ta đứng trước cửa tẩm điện, đối đầu với thị vệ.
"Điện hạ," Thị vệ mặt mày lạnh lùng vô cảm, như thể ta không phải người sống mà chỉ là một vật thể, "Theo khẩu dụ của bệ hạ, người không được tự ý rời khỏi tẩm điện."
"... Tiết Chuẩn ở đâu?" Lòng bàn tay ta đổ mồ hôi, nắm chặt váy, lòng như lửa đốt.
Đã một ngày một đêm kể từ buổi yến tiệc, không biết có phải cố ý hay không, các tỳ nữ trong cung ta đều truyền tin "Tiết Chuẩn đột tử".
Làm sao có thể chứ?
Hắn là, hắn là loại phản diện nhìn một cái là biết sẽ không dễ dàng c.h.ế.t như vậy..
"Nhị hoàng tử đột tử, không lâu sau sẽ an táng, cho vào hoàng lăng."
Ta nghe thấy tiếng nói liền quay phắt lại.
Là Tiết Nguyên.
Hắn mặc đồ tang, mặt mày mệt mỏi.
Lòng ta chợt đau nhói, hốc mắt cay xè, hơi thở nghẹn lại.
Hắn thấy vậy thở dài một tiếng, "Xin điện hạ nén bi thương."
"Vào hoàng lăng cái con mẹ nhà ngươi." Ta gằn từng chữ nói, "Hắn không được phép vào hoàng lăng."
Tiết Chuẩn lúc còn sống đã không thoát khỏi cung đình ăn thịt người này, chẳng lẽ c.h.ế.t rồi còn phải chôn cùng với tên phụ thân kia sao?!
Tiết Nguyên dường như hơi ngạc nhiên, lông mày khẽ nhướng lên, sau đó cau lại, "Điện hạ, không thể nói bậy."
"Nói bậy cái rắm," Ta hít sâu, kiềm chế tiếng nức nở, cười khẩy một tiếng nói: "Thứ gì mà cũng xứng để Tiết Chuẩn vào."
"Điện hạ!"
"Nhà họ Tiết các ngươi!" Ta không nhịn được nữa, giọng nói nghẹn ngào, trong cơn tức giận đầu óc hỗn loạn, "Nhà họ Tiết các ngươi, không phải thứ tốt lành gì cả, tránh… tránh xa Tiết Chuẩn ra một chút, bất kể hắn sống hay chết, đều tránh xa hắn ra...
"... Ít nhất, hãy để hắn sống tốt nửa đời sau chứ..."
Ta quay người, từ từ ngẩng đầu, tuyệt vọng nhìn về phía khung cửa gỗ chạm khắc của cung điện nguy nga này, cái mái nhà xây cao vút như đè nặng lên lòng người này, cái bầu trời nhỏ bé trong hoàng cung ăn thịt người này...
Câu nói này không biết là nói với ai, nói với bọn họ, mà cũng như muốn nói với chính mình.
Rõ ràng ra đã thay đổi biết bao tình tiết, sao vẫn không thể để hắn sống tốt nửa đời sau chứ...
Trong mơ hồ, dường như có người đỡ ta vào trong phòng, ta quay đầu nhìn, là Tiết Nguyên với vẻ mặt lo lắng.
Hắn đỡ ta ngồi xuống, khẽ nói, "Điện hạ, người hồ đồ rồi."
Ta ngơ ngác nhìn hắn.
"Điện hạ," Hắn dường như cân nhắc rất lâu, cuối cùng hạ quyết tâm, "Nhị đệ chiến công hiển hách, nhưng thủ đoạn của hắn quả thật quá tàn nhẫn, chuyện tàn sát thành trì tạm không nói, chuyện cung nữ của điện hạ bị đánh c.h.ế.t mấy ngày trước... Mong điện hạ đừng để tình riêng che mờ mắt."
"Đánh c.h.ế.t sao?" Ta ngây ngốc nghĩ một lúc, rồi lại cười "Không phải... bị lột da à."
"... Điện hạ?!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Ngươi có biết nguyên nhân không?"
"Có nghe loáng thoáng, cung nữ đó bị người ta sai khiến, muốn dùng kế hãm hại người, truyền vài lời đồn đại trong cung nhưng không thành công."
"Lời đồn đại," Ta nhấm nháp mấy chữ này, cười ứa nước mắt, trong lòng mệt mỏi, nhàn nhạt nói, "Nếu nàng ta chỉ muốn hãm hại ta, hà tất phải thật sự hạ độc?"
Tiết Nguyên cứng đờ, nhất thời câm nín.
"Không phải," Ta lắc đầu, tiếp tục nói, "Nàng ta muốn gạo đã nấu thành cơm, nàng ta muốn để tên nam tr đó cưỡng h.i.ế.p ta."
"..."
"Nếu như ngày đó người trúng kế là Dương Vũ," Ta cố ý dừng lại một chút, thưởng thức biểu cảm của hắn lúc này, "Ngươi có cảm thấy quá đáng không?"
"Nếu như kế hoạch của nàng ta thành công, khi ngươi xông vào thì Dương Vũ đã trúng kế, mất hết danh tiết, ngươi còn cảm thấy, lúc này ta đang nảy sinh tình cảm, bị Tiết Chuẩn che mắt sao?"
"Vì… vì sao nàng ta lại độc ác như vậy..."
"Thái hậu dâm loạn hậu cung, nhị hoàng tử tất nhiên sẽ vì hành vi thất đức, có lẽ còn thêm tội xúi giục hoàng đế nhỏ tuổi, nhiếp chính vương liền danh chính ngôn thuận xử lý, đợi chúng ta c.h.ế.t hết rồi, lại lựa một đêm nào đó mà g.i.ế.c c.h.ế.t vị phế thái tử ngươi, ngươi nói xem, vì sao nàng ta lại độc ác như vậy?"
"Tiết Hợi... Tiết Hợi từ nhỏ đã thông minh hiểu biết, không phải là người cam tâm để người khác thao túng..."
Ta không nhịn được nữa, giọng khản đặc, "Ngươi còn hi vọng vào Tiết Hợi?! Hắn chính là quá thông minh! Có ngày nào đó ngươi c.h.ế.t dưới tay hắn cũng không biết chừng!"
"Điện hạ! Đừng nói năng lung tung!"
"Tiết Nguyên! Chén canh giải rượu đó còn chưa đủ để ngươi nhớ lâu sao!"
Khoảnh khắc đó Tiết Nguyên khoảnh như bị rút cạn thần thái, ngơ ngác ngồi trên ghế đối diện, vô cùng mệt mỏi.
Người của ta đã nói cho hắn biết thứ gì trong chén canh giải rượu.
Ngày đó, không phải Tiết Chuẩn, thì chính là hắn.
"Ta không phải là người lương thiện, cũng không có thói quen lấy ơn báo oán như ngươi," Ta đứng dậy, lạnh lùng nói, "Ta sẽ không để những kẻ hại ta có kết cục tốt đẹp, bọn họ tốt nhất nên thủ đoạn cao minh hơn, nếu không ta nhất định sẽ khiến họ phải trả giá gấp ngàn lần vạn lần những gì ta phải chịu đựng."
Rất lâu sau hắn không lên tiếng, ta quay người định đẩy cửa ra, đầu ngón tay vừa chạm vào cửa, liền nghe thấy người phía sau khẽ lên tiếng,
"Nhưng mà... dù sao nàng ta cũng không thành công..."
Ta không muốn nghe thêm nữa, đẩy cửa ra ngoài.
Kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc. Nàng ta đã chọn con đường này, thì nhất định phải biết hậu quả nếu thất bại là gì.
"Mẫu hậu."
Ngoài cửa, Tiết Hợi vẫn ngây thơ như khi gặp ở Ngự Thư Phòng, cười tủm tỉm nhìn ta.
Thiên Thanh
"Người xem," Nụ cười của hắn càng thêm rạng rỡ, trong nụ cười ngọt ngào ấy như ẩn chứa độc dược c.h.ế.t người, tựa như kim độc bọc mật ong, "Ca ca của ta... luôn đáng ghét như vậy, tự cho mình là đúng, lương thiện mà vô dụng, nhân từ mà ngu ngốc."
Ta không nói gì.
Tiết Hợi từ nhỏ đã ghét Tiết Nguyên, người sống cùng hắn trong cung, một Tiết Nguyên vô tư lự, có thể nói là lương thiện.
Vì vậy, trong phần ngoại truyện của nguyên tác, ngày đầu tiên hắn soán vị, Tiết Nguyên đã bị xử cực hình, ngũ mã phanh thây.
Gia đình này, nào có ai bình thường.