Tiết Hợi cười, nửa người hắn chìm trong bóng tối, trông có vẻ ngây thơ nhưng lại toát lên lạnh lẽo, "Tay của cậu ruột, không thể bóp đứt cổ họng người nhà họ Tiết đâu."
"Ngươi…"
Tiếng gió càng lúc càng lớn, còn lẫn cả tiếng người la hét, than khóc.
Ta được người hầu bảo vệ phía sau, muốn tiến lên vài bước, lại bị chặn lại, sau đó là sắc m.á.u ngập trời và đôi mắt bị che lại.
"Chủ nhân dặn dò, điện hạ gan nhỏ, tuyệt đối không được thấy máu."
Ta ngơ ngác gật đầu, ngoan ngoãn tự che mắt mình, để họ dễ dàng ra tay.
Không biết sau bao lâu, tiếng người ồn ào cuối cùng cũng dần yếu đi, có người tiến đến gần ta, như vừa trải qua vận động kịch liệt, có tiếng thở hổn hển rõ ràng.
"Sợ không?"
Hắn khẽ lên tiếng, giọng khàn khàn, nhưng vẫn rất dễ nghe.
Thiên Thanh
Là giọng nói mà ta có thể mơ thấy mỗi đêm.
Ta gật đầu, muốn nói chuyện với hắn, nhưng nhất thời lại không biết nên nói gì, đành lặp lại lời hắn trước đó, "Ta gan nhỏ, không thể thấy máu, hơi sợ."
"Ừm," Hắn khẽ cười, "Trước đây thì sao?"
Ta biết hắn đang hỏi ta có sợ hãi không trong khoảng thời gian hắn không ở đây.
Nhưng không hiểu sao, có lẽ là do căng thẳng, ta lại không biết trả lời câu hỏi đó như thế nào.
"Trước đây ăn một bữa cơm, không ăn nhiều lắm, vì hôm qua thức đêm đốt giấy, nên dậy muộn, ăn nhiều quá sẽ không kịp, nên chỉ ăn một chút..."
Càng nói càng lạc đề, nhưng hắn vẫn lắng nghe, thỉnh thoảng còn phụ họa vài tiếng.
"Ý ta muốn nói," Ta hít một hơi thật sâu, nén lại tiếng nghẹn ngào trong cổ họng, "Ta hơi nhớ ngươi."
Lời còn chưa dứt, ta bị người ôm chặt vào lòng, cái ôm ấm áp, đáng tin cậy, an tâm.
"Ta hơi ấm ức," Ta khẽ tiếp tục lên tiếng, mang theo tiếng nức nở không kìm được, "Vì ta bị lừa, nhưng ta lại rất vui, ta vui lắm..."
"Ừm..." Hắn nhẹ nhàng hôn lên làn da ở hõm cổ trần của ta, dịu dàng và thành kính.
Ta không nhịn được nữa, nức nở bật khóc thành tiếng, bàn tay vốn đang che mắt cũng vươn ra ôm lấy cổ hắn, vùi mặt vào n.g.ự.c hắn.
"Tiết Chuẩn." Ta nghẹn ngào nói.
"Ừm, ta đây."
"Ta cứ tưởng ngươi c.h.ế.t rồi."
"Xin lỗi."
"Mấy ngày nay ta đều sợ hãi."
"Là ta không tốt."
"Tiết Chuẩn," Ta lau nước mắt, "Ta có thể mở mắt ra chưa?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Được rồi."
Ta mở mắt, ánh sáng bên ngoài khiến ta hơi khó chịu, sau một lúc trấn tĩnh, ta cuối cùng cũng nhìn thấy hắn.
Tóc hắn hơi rối, giữa lông mày vẻ u ám hơi tan đi, thêm vài phần mệt mỏi, mí mắt khẽ cụp, lông mi dài, trong mắt hắn toàn là hình bóng ta.
Ta dùng tay áo lau vội nước mắt, cẩn thận hôn nhẹ vào hàm dưới của hắn, "Tiết Chuẩn, ta muốn gả cho ngươi."
Yết hầu hắn khẽ động, khàn giọng nói, "... Được."
Ta dường như không còn nghe thấy tiếng gió, chỉ còn lại tiếng tim đập.
Tiếng tim của ta và của hắn.
Vậy nên những kẻ phản diện trông có vẻ sẽ không dễ dàng chết, thật sự sẽ không dễ dàng chết.
Ta và nữ chính đang trò chuyện việc nhà sau khi thoát chết.
Không lâu nữa, ta sẽ cùng Tiết Chuẩn đi định cư ở phương Nam, nhưng buổi yến tiệc lần này là để tiễn Tiết Nguyên.
Hắn nói hắn muốn đi khổ hạnh.
Có vẻ là muốn xuất gia.
Mọi người không hiểu, nhưng vẫn rất tôn trọng hắn, hôm nay đặc biệt tiễn đưa hắn, Tiết Hợi trên ghế cao vẫn còn mơ mơ màng màng, nhìn qua vẫn là dáng vẻ ngây thơ đó.
"Ca ca A Nguyên, mong huynh sống lâu trăm tuổi, phúc trạch kéo dài." Nữ chính nâng chén chúc rượu.
"Không, hắn c.h.ế.t ở ngoại truyện rồi, thảm lắm." Ta vô tình ngắt lời, thậm chí còn muốn tả cho họ nghe cảnh ngũ mã phanh thây thảm khốc.
Nữ chính: "..."
Tiết Nguyên bất lực: "... Ta c.h.ế.t ở đâu vậy?"
"Ngoại truyện." Ta nghiêm túc nhắc lại, chính là trong ngoại truyện mà tác giả nguyên tác viết thêm sau này, Tiết Hợi soán vị, bí mật xử tử Tiết Nguyên.
"... Là... ngoại truyện kiểu truyện à?"
"Cũng coi như vậy."
"Ngài ngày nào cũng xem cái gì vậy?!" Nữ chính bị chọc cười, vẻ mặt như thể ta hết thuốc chữa.
"..."
Hừm, mấy kẻ trên sách vô tri kia!
May mà ta sắp cùng kẻ trên sách của ta đến phương Nam sống cuộc sống hạnh phúc rồi.
Sẽ không chấp nhặt với các ngươi nữa.
Ta say khướt nhìn về phía Tiết Chuẩn, hắn quả nhiên cũng đang nhìn ta.
Ngươi xem, dễ dàng thế đó, một ánh nhìn vạn năm.
-HẾT -