Từ ngày Tiết Chuẩn phát điên, một thời gian ta không gặp lại hắn.
Nhưng lại nhận được mật thư của nhiếp chính vương.
Nhiếp chính vương mời ta đến Ngự Thư Phòng gặp mặt.
Ngày hẹn, ta mặc một bộ váy lụa trắng nhẹ nhàng, người hầu đi theo sau, vừa đi vừa cảm thán sự táo bạo của nhiếp chính vương.
Ngự Thư Phòng, đó là nơi của hoàng đế.
Nghĩ đến đây, trước mắt ta chợt hiện lên đôi mắt của Tiết Hợi, đồng tử đen nhánh trong suôt thuần khiết, nhìn ai cũng cười, chưa bao giờ thấy vẻ tức giận.
"Điện hạ, đến rồi."
Tiếng cung nhân kéo suy nghĩ ta về, ta gật đầu cảm ơn rồi đẩy cửa bước vào.
Trong phòng hơi tối, có lẽ là do không mở cửa sổ.
"Tô… Bán…Tuyết."
Ta chần chừ một chút, quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Nhiếp chính vương Tề Triệt, lúc này đang đứng trước một bức tranh, nhìn rất chăm chú, thậm chí không hề liếc mắt nhìn ta một cái.
Cái tên này, nghe thôi đã thấy sắp té sấp mặt rồi.
Cảm giác nhập vai quá mạnh, ta đã bắt đầu thấy đau.
"Bái kiến vương gia." Lòng bàn tay ta hơi đổ mồ hôi, nghiêm chỉnh cúi người hành lễ.
Hắn ban cho ta một cái nhìn, "Ngươi lại đây, cùng bản vương xem bức tranh này."
Ta chần chừ một lát, hơi căng thẳng dịch tới xem tranh.
...
Ta kinh hãi,
Trong bức tranh này...
Ta kinh ngạc nhìn tranh rồi lại nhìn hắn, nhìn hắn rồi lại nhìn tranh,
Móa nó, trong bức tranh này chính là tên nhóc điên rồ Tiết Chuẩn, cái tên đã nằm trên giường ta nói lảm nhảm cách đây hai ngày.
Cứu mạng, cứu mạng cứu mạng.
À này, cái này không phải, cái này là ý gì?
Nhiếp chính vương ít nhất cũng phải bốn mươi rồi chứ??
Đây là cái gì?
Trâu già gặm cỏ non, lại bị cỏ non dùng d.a.o chặt đứt.
Đúng lúc ta đang hoang tưởng, nhiếp chính vương dường như bị ánh mắt khó hiểu và kỳ quái của ta nhìn chằm chằm đến mức hơi bực bội, hắn cau mày nói, "Tô Bán Tuyết, ngươi thấy người trong tranh này thế nào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta: "..."
Muốn ta khen sao?
Muốn ta khen đối tượng mà ngươi thầm yêu sao?
Khen thì được, nhưng chúc phúc thì không, hai người không hợp đâu, thật đấy, ta không đồng ý hôn sự này.
"Khá..." Đầu óc ta hỗn loạn, hít một hơi thật sâu, khó khăn nói, "Khá đẹp, khá có khí chất."
Vẻ mặt nhiếp chính vương không thể tin được, ánh mắt đó như thể đang nghi ngờ đầu ta có phải bị lừa đá rồi không.
"Tô Bán Tuyết," Giọng hắn thậm chí còn cao lên mấy độ, "Ngươi thật sự càng ngày càng càn rỡ! Chuyện ngươi cùng tên nhóc nhà họ Tiết dây dưa với nhau, ta xem như ngươi cũng có lợi cho bản vương, tạm tha cho ngươi một mạng, giờ ngươi không muốn sống nữa sao?!"
"Ta không phải! Ta không có!" Ta hoảng sợ tột độ, liên tục xua tay.
"Chẳng lẽ..." Đối phương hơi nheo mắt lại, cười khẩy một tiếng, "Ngươi nghĩ tên tiểu tử sói đó thế lực lớn, có số làm hoàng đế sao?"
Ta như được khai sáng, đột nhiên hiểu ra ý nghĩa ẩn sâu,
Hóa ra hắn muốn răn đe ta đừng quên thân phận của mình,
Ta thở phào một hơi.
Trước tiên, cảm ơn ngươi, nhiếp chính vương, dù ta đã phế vật đến mức này rồi, ngươi vẫn kiên cường diễn kịch cùng ta.
Thứ hai, ngươi lại không thi chứng chỉ giáo viên, ngươi bày ra cái đống vô dụng này làm cái quái gì?! Còn dùng tranh vẽ để nhập môn bài giảng nữa chứ, có bệnh à!
"Vương gia tha mạng!" Ta quỳ xuống “phịch” một cái, "Nô tỳ tuyệt đối không có ý nghĩ đó! Tiết Chuẩn tuyệt đối không thể làm hoàng đế!"
Nhiếp chính vương cười khẩy.
Ta quỳ thẳng người, giơ ba ngón tay, "Trời đất chứng giám, nếu ta có một chút tư tâm, muốn để Tiết Chuẩn đoạt vị, thì sẽ bị trời đánh sấm sét, không được c.h.ế.t yên ổn!"
Dù sao thì Tiết Chuẩn vốn dĩ cũng chẳng muốn ngồi lên vị trí hoàng đế rắc rối kia.
"Được rồi," Nhiếp chính vương chán ghét phất tay, "Miễn là ngươi không dám, bản vương lần này gọi ngươi đến có việc khác."
Thiên Thanh
"Nhìn bộ dạng ngươi thế này, lại khiến bản vương nhớ đến khi mình còn nhỏ, cũng phải sống nương tựa vào người khác," Hắn ngồi xuống sau bàn sách, "Tô Bán Tuyết, ngươi có muốn trở thành thái hậu thật sự không?"
Đến rồi, chiếc bánh vẽ đến rồi.
Sự khởi đầu quen thuộc này khiến ta nhớ đến trước khi xuyên sách, vị lãnh đạo già chuyên vẽ bánh đã mười tám năm, tay nghề cực kỳ thành thạo trong công ty.
Cảm ơn, ta ăn không nổi nữa rồi.
Có qua có lại, ta cũng lấy ra tay nghề ăn bánh đã mười tám năm rất thành thạo của mình.
Run rẩy, nước mắt lưng tròng, giọng nói đầy khát khao,
"Nô tỳ... nô tỳ thật sự có thể sao? Vương gia."
... Cái này khác gì hỏi ta có muốn thủ tiết không?
Cảm ơn, phúc khí này ngươi có muốn không thì cho ngươi đó?