Quy trình sách lập chính phi vô cùng phức tạp.
Sáng sớm hôm sau, có người liên tục đến gõ cửa viện của Mạnh Hoan, cũng có hạ nhân đến đo may quần áo, làm trang sức, còn có người mang quà đến lấy lòng.
Mạnh Hoan cố gắng nhẫn nại nghe một lát.
Không ngoài dự đoán, chuyện tối qua cậu được Lệnh Bạc Chu mang về tẩm cung sủng ái một đêm đã lan truyền khắp nơi, ai nấy đều nói: “Vương gia vô cùng sủng ái Vương phi, đây là chuyện chưa từng có, sau này Vương phi chắc chắn sẽ phú quý vinh hoa.”
“Vương phi? Tiểu nhân có một cây trâm ngọc, ôn nhuận thanh nhã, rất hợp với Vương phi, cài lên nhất định vô cùng mỹ lệ.”
“Tiểu nhân còn có một quyển xuân cung đồ*, bên trong có nhiều bí kíp, vương phi có thể học để làm vương gia vui vẻ trong phòng.”
Bọn họ cảm thấy tính cách Mạnh Hoan dễ gần, nên cái gì cũng nói toạc ra. Nhưng nói mãi, nụ cười trên mặt Mạnh Hoan dần biến mất, cậu cũng không đuổi khách, chỉ là không còn đáp lời nữa.
Pussy Cat Team
Chờ đến khi mọi người đi hết, Mạnh Hoan nói: “Chốt cửa viện lại, không tiếp khách nữa.”
Phiền quá.
Ngồi trong sân, Mạnh Hoan chống cằm, ngẩng đầu nhìn tán cây xanh biếc rủ bóng râm xuống.
Mạnh Hoan sống trong thành phố, rất ít khi tiếp xúc gần gũi với thiên nhiên như vậy, chỉ đơn thuần ngồi phơi nắng trong sân. Nhưng vừa nghĩ đến đây chỉ là cuộc sống nhạt nhẽo của một chú chim hoàng yến trong lồng, trong lòng cậu lập tức mất hết hứng thú.
Phong Chi tiến đến: “Vương phi, có muốn chơi bài cửu để giải sầu không?”
Chính là đánh mạt chược. Mạnh Hoan lắc đầu: “Không, chán lắm.”
Phong Chi vắt óc suy nghĩ: “Vậy có muốn chơi cưỡi ngựa đánh bóng không?”
“Không, thô lỗ quá.”
“Trong ao sen ở Tây Uyển có rất nhiều cá vàng, chúng ta đi bắt nhé?”
Cuối cùng, Mạnh Hoan có chút hứng thú, đứng lên: “Đi thôi.”
Kết quả, vừa ra đến cửa đã nghe thấy tiếng gõ cửa.
Mạnh Hoan cau mày: “Đã bảo không gặp khách mà.”
Cửa mở ra, Phong Chi vừa định lên tiếng thì lại quay đầu lui trở vào.
Mạnh Hoan nhìn thấy ông lão Sơn Thư trên tay cầm cây quạt, đội mũ nhỏ, mặt nghiêm nghị chắp tay: “Bái kiến Vương phi.”
Dù sao Sơn Thư cũng là tiên sinh, Mạnh Hoan lập tức thấy da đầu căng lên, có chút khó tin: “Tiên sinh cũng đến tặng…”
Hai chữ “tặng quà” chưa kịp thốt ra.
Sơn Thư: “Tặng cái gì?”
“Không phải,” Mạnh Hoan ngước lên nhìn ông, “Vậy tiên sinh đến đây là…”
Sơn Thư nghiêm nghị trở lại: “Hôm qua vương phi không biết chữ, hôm nay vẫn không biết chữ, học chữ phải tích lũy từng ngày, nước chảy đá mòn, nếu phu nhân ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, e rằng vài năm nữa vẫn không viết nổi bao nhiêu chữ.”
Một tràng lời răn dạy khiến tai Mạnh Hoan đỏ bừng.
Quả nhiên, cậu vẫn sợ thầy giáo nhất.
Mạnh Hoan xấu hổ đặt lưới bắt cá vàng xuống, quay người đi vào: “Phong Chi, dâng trà. A Thanh, làm phiền mang giấy bút ra.”
“Tiên sinh, mời.” Mạnh Hoan bước vào thư phòng của mình.
Sơn Thư là một ông lão lạnh lùng, cũng không vì Mạnh Hoan là vương phi mà thay đổi quy củ: “Hôm nay học hai trang cuối, vẫn theo trình tự trước đó, đọc thuộc lòng trước, sau đó nghe viết, viết không được thì…”
Ông dường như cảm thấy có gì đó không ổn, đổi lời: “Viết không được thì chép phạt một trang.”
Mạnh Hoan đáng thương gật đầu: “Ta biết rồi.”
Cậu ngồi trở lại ghế, xắn tay áo lên, cầm giấy bút.
Trước khi động phòng với Lệnh Bạc Chu, Mạnh Hoan còn miễn cưỡng coi như một thiếu niên, bị thầy giáo mắng vài câu cũng không sao. Nhưng bây giờ đã là một người trưởng thành có đời sống t.ì.n.h d.ụ.c rồi, vậy mà vẫn phải ngồi trước thầy giáo đọc sách viết chữ như một học sinh tiểu học.
Mạnh Hoan cảm thấy mình thật mất mặt.
Cậu lật cuốn sách tập viết chữ ra, sau khi tự trấn an tâm lý, liền bắt đầu ghi nhớ hai trang cuối cùng.
Mùa hè oi ả, trời trong nắng gắt.
Phong Chi, A Thanh và Tiểu Thuận cầm lưới bắt cá, ngồi xổm trước cửa viện, thỉnh thoảng lại ngó vào trong để xem động tĩnh của Mạnh Hoan. Chỉ cần vương phi của họ nhanh chóng viết xong chữ, bọn họ có thể tranh thủ buổi chiều tối ra ao bắt cá, mò đá, thậm chí mò được ít cua và tôm mang về nấu ăn.
Nhưng rõ ràng, bọn họ đã đánh giá quá cao trí nhớ của vương phi.
Trước tiên, mấy chục chữ này thực sự hơi khó nhớ, nhưng Sơn Thư – vốn là thầy dạy của Lệnh Bạc Chu – cứ tưởng ai cũng thông minh chăm chỉ như hắn nên tùy tiện giao bài tập này.
Mạnh Hoan chỉ có trí nhớ ở mức bình thường, cứ hễ căng thẳng là quên sạch chữ, còn viết sai, đôi khi viết lộn xộn lung tung, chẳng ăn khớp với nhau.
“Vương phi sao lại không nhớ nổi?” Sơn Thư dùng thước chỉ vào trang giấy, “Thiếu nét suốt thế này, đây là chữ gì vậy?”
Chữ giản thể.
Mạnh Hoan chỉ dám nói thầm trong lòng.
“Vương phi học không nghiêm túc, chưa hoàn thành nhiệm vụ học tập, vậy thì phải dành thêm thời gian để bù vào,” Sơn Thư nói, “Mỗi chữ viết hai hàng, chiều mai lão phu sẽ đến kiểm tra.”
“…”
Mạnh Hoan đã tốt nghiệp trung học một năm, giờ lại quay về cuộc sống thức khuya làm bài tập, cảm giác như những ngày khổ sở năm xưa. Cậu đã rất nỗ lực rồi mà vẫn bị nói là không chăm chỉ. Cậu ủ rũ mím môi, đúng lúc này, cửa viện vang lên, các nô bộc lên tiếng cung kính:
“Bái kiến Vương gia.”
Mạnh Hoan chợt căng thẳng.
Ngón tay cầm bút vô thức siết chặt, sắc mặt cậu không thay đổi nhiều, chỉ chậm rãi liếc về phía cổng viện.
Lệnh Bạc Chu đã hạ triều.
Với tư cách là chủ nhân của chú chim hoàng yến, cuối cùng hắn cũng có thời gian đến đây trêu đùa con chim cưng mà mình nuôi dưỡng.
Lưng Mạnh Hoan căng lên, như thể có vật gì nặng rơi xuống, đè nặng nơi lồng ngực. Cậu cúi đầu, loay hoay với cây bút trong tay.
“Vương gia.” Sơn Thư chắp tay hành lễ.
“Không cần khách sáo,” Lệnh Bạc Chu nghiêng mặt, hờ hững hỏi, “Hôm nay bá phụ đã dạy xong chưa?”
“Bẩm vương gia, đã hoàn thành.”
Hai người họ trò chuyện tự nhiên như thể giáo viên và phụ huynh đang bàn về tình hình học tập của học sinh, mà Lệnh Bạc Chu chính là “phụ huynh” của Mạnh Hoan.
Suy nghĩ này khiến Mạnh Hoan bực bội nhếch môi, cúi đầu, tiếp tục nghịch bút lông.
Sơn Thư thẳng thừng kể tội: “Phu nhân học chữ hơi chậm, hơn nữa thường xuyên thiếu nét, rất khó sửa, cần phải học hành chăm chỉ hơn.”
“…”
Mạnh Hoan cúi đầu thấp hơn nữa.
Cậu ghét Lệnh Bạc Chu nhất.
Vậy mà ngay trước mặt hắn, thầy giáo còn nói cậu kém cỏi, khiến cậu xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu.
Đáng ghét!
Mạnh Hoan cúi mặt, nghe thấy giọng trầm thấp và điềm tĩnh của Lệnh Bạc Chu: “Ừ, ta biết, vất vả cho bá phụ rồi.”
Còn biết nữa chứ.
Thật sự nghĩ mình là phụ huynh của ta à?
Mạnh Hoan cầm bút, liên tục viết xuống giấy: “Ghét ghét ghét ghét ghét ghét ghét”, chữ viết lớn, chưa được bao lâu đã lấp đầy trang giấy, cậu bèn tìm một chỗ trống, tiếp tục chèn thêm: “Ghét ghét ghét nhất ghét nhất ghét nhất…”
Tiếng bước chân trong sân xa dần, trước mặt cậu bỗng xuất hiện một bóng đen, chắn đi ánh nắng chiều tà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mạnh Hoan viết nốt chữ “Ghét” cuối cùng, ngẩng đầu, liền chạm phải đôi mắt nâu sâu thẳm của Lệnh Bạc Chu. Hắn có sống mũi cao thẳng, đôi mày vương chút bóng tối, vài lọn tóc đen rủ xuống phần xương mày, vẻ ngoài tuấn mỹ đến mức có phần yêu dị.
Lệnh Bạc Chu cúi người, nhìn xuống trang giấy của cậu, giọng điệu trầm ấm: “Hoan Hoan hôm nay lại bị mắng à?”
“…” Mạnh Hoan thật sự không muốn nói chuyện.
Lệnh Bạc Chu tùy ý cầm lấy một tờ giấy, xem xét những lỗi sai của cậu, lát sau mới nói: “Có vài chữ Hoan Hoan viết dứt khoát, cứ tưởng là đã chắc chắn viết đúng, nhưng lần nào cũng sai y như cũ, Hoan Hoan trước giờ đều viết chữ như thế à?”
Mạnh Hoan chậm rãi liếc hắn một cái, biểu lộ thái độ phiền chán, nói: “Ừ.”
“Trước tiên sửa thói quen đã.” Hắn ngồi xuống bên cạnh cậu.
Thời tiết khá nóng, hắn đã thay triều phục, tùy ý khoác một bộ thường phục, tay áo rộng thùng thình, tỏa ra hương đàn hương nhàn nhạt, ấm áp như ngọc.
Mạnh Hoan vẫn chậm rãi rút giấy ra, cố ý tỏ thái độ thờ ơ, không phối hợp, không muốn để ý đến hắn. Đến khi vô tình ngẩng lên, cậu mới nhìn thấy vết thương trên mu bàn tay hắn.
Vết thương đã đóng vảy, là một vết dài nhỏ.
Là do hôm qua cậu vô tình cào trúng bằng móng tay.
Hôm nay, trong triều, thừa tướng cùng các đại thần đều tỏ ra quan tâm, khi gặp hoàng thượng, hoàng thượng suýt chút nữa đã khóc ngay trên điện Kim Loan, kéo hắn đi tìm thái y chữa trị, khiến cả triều đình đều biết chuyện.
Những người từng nhìn thấy vết thương nhỏ này của hắn đều tỏ vẻ lo lắng, chỉ có một mình Mạnh Hoan là thờ ơ như không có chuyện gì xảy ra.
Dù sao, vết thương này đúng là nhỏ thật.
“Hoan Hoan, cầm bút lên, vi phu dạy em viết một lần.” Lệnh Bạc Chu nói.
…Cảm giác giống như chồng thiên tài đang kèm vợ học sinh cá biệt.
Ý nghĩ chợt lóe qua, Mạnh Hoan lẩm bẩm trong lòng, lại nhìn sang vết thương trên tay hắn, rồi trải giấy phẳng lên bàn.
Từng chữ từng chữ một, Lệnh Bạc Chu viết rất đẹp, đường nét dứt khoát, như rồng bay phượng múa, có thể đem đóng khung làm tranh thư pháp.
Nhưng do thường xuyên viết chữ, đầu ngón tay hắn có vết chai, khiến bàn tay không còn mịn màng hoàn hảo, có thể tưởng tượng ra cảm giác ráp ráp khi chạm vào.
“…” Đột nhiên, cậu nhớ đến cảm giác kỳ lạ và những liên tưởng khi tắm tối qua.
Những ngón tay dài bấm vào eo cậu, vuốt ve, vết chai trên đầu ngón tay không chút lưu tình cọ qua từng tấc da thịt. Dù Mạnh Hoan đêm đó hôn mê, không nhớ nổi chi tiết, nhưng da thịt vẫn tự ghi nhớ cảm giác ấy.
“…”
Mạnh Hoan nóng bừng mặt, cúi đầu, siết chặt bút lông trong tay.
Cậu từng đọc trong nguyên tác rằng Lệnh Bạc Chu rất dữ dội trên giường, nhưng khi hắn khoác triều phục hay thường phục, vẻ ngoài lại chính trực thanh cao, như gió mát trăng thanh, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi hắn cũng có ham muốn, cũng sẽ làm những hành động không đoan chính như trong xuân cung đồ, chỉ để đạt đến khoái cảm.
… Thật khó mà tin được, người này lại đã ngủ với mình.
“Hoan Hoan?”
Lệnh Bạc Chu định nhắc cậu cầm bút lên, nhưng khi nghiêng đầu, hắn thấy Mạnh Hoan gần như vùi cả mặt xuống bàn, vành tai đỏ bừng. Cánh tay trắng nõn lộ ra khỏi tay áo, đặt hờ lên mép bàn, trông như thể đang tuyệt vọng không muốn đối diện với cuộc sống.
Nghe tiếng hắn, Mạnh Hoan mới ngẩng đầu lên.
Cậu cố giữ vẻ mặt bình thản, như thể đã gạt bỏ hết mọi suy nghĩ, trở về trạng thái vô tư: "Viết chữ!"
Lệnh Bạc Chu khẽ cong môi, tạo thành một nụ cười mơ hồ.
Hắn không biết Mạnh Hoan đang nghĩ gì, nhưng trông cậu rất đáng yêu.
Mạnh Hoan không phải kiểu người sẽ làm ầm ĩ để ai ai cũng biết mình tức giận.
Nhưng cậu là người thù dai, cũng rất nhỏ mọn. Cậu có thể trông hiền lành vô hại, nhưng trong lòng sẽ âm thầm ghi nhớ cả chục năm, thỉnh thoảng lại lôi ra nghiền ngẫm.
Cậu đang không vui vì chuyện Lệnh Bạc Chu đã ngủ với mình, nhưng khi hắn hướng dẫn cậu viết chữ, Mạnh Hoan cũng không phản kháng bằng cách đập bút bỏ đi. Cậu vẫn phối hợp cầm bút lên, nhưng cố tình không nghe lời, làm mọi việc chậm chạp, ngay cả khi hắn nói chuyện cũng chẳng buồn đáp lại.
"Hoan Hoan, chữ '箒' viết sai rồi, ở giữa chỉ có một nét ngang thôi." Lệnh Bạc Chu nhắc nhở.
(*箒: Chổi)
Mạnh Hoan mím môi, chậm rãi đáp: "Ồ."
Cậu cầm bút vung vẩy vài cái, giả bộ chỉnh sửa, nhưng thực ra chỉ là đang làm màu.
Cậu chính là muốn tỏ thái độ với Lệnh Bạc Chu, muốn uyển chuyển biểu đạt sự bất mãn của mình.
Bên tai, Lệnh Bạc Chu bật cười khẽ.
Tiếng cười nhẹ nhàng, mang theo hơi thở ấm áp, rơi vào tai cậu.
Mạnh Hoan hừ lạnh trong lòng: Còn cười được nữa à.
"Chữ '甑' cũng sai rồi," Lệnh Bạc Chu nói, "Viết lại đi."
(*甑: nồi hấp)
"Được thôi."
Mạnh Hoan mặt không đổi sắc, nhưng vẫn cố tình viết sai.
Ta cứ làm lỡ thời gian của ngài đấy, ta không để ngài dạy dễ dàng đâu… Mạnh Hoan thầm tính toán, nếu Lệnh Bạc Chu cảm thấy việc dạy chữ cho mình quá vất vả, có khi hắn sẽ không đến làm phiền cậu nữa.
Thế là, Mạnh Hoan vui vẻ tiếp tục viết sai.
Sau lưng, Lệnh Bạc Chu dường như lại khẽ cười, như thể đang cố nhịn cười.
"Sao lúc nãy còn nhớ, bây giờ lại không nhớ nữa?" Hắn hỏi bằng giọng trầm thấp.
Mạnh Hoan nói bừa: "Nhầm lẫn rồi."
"Nhầm à?" Lệnh Bạc Chu kéo dài giọng, mang theo ý vị sâu xa.
Mạnh Hoan quyết định không thèm để ý đến hắn nữa, cầm bút định cố tình kéo lệch nét ngang của chữ "帽", nhưng vừa đặt bút xuống, cổ tay đã bị nhẹ nhàng giữ lại.
(*帽: Mũ, nón)
Bàn tay hơi lạnh của Lệnh Bạc Chu phủ lên, siết chặt lấy ngón tay cậu, từng chút một bao trọn, tràn đầy cảm giác chiếm hữu.
Sau đó, hắn dẫn dắt từng nét bút của cậu, uốn nắn lại hướng đi chính xác, nhẹ giọng nói: "Đừng cố tình viết sai nữa, Hoan Hoan."
"…" Mạnh Hoan ngước mắt lên nhìn hắn.
Lệnh Bạc Chu nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, nhưng khóe môi ẩn hiện một nụ cười mơ hồ: "Nếu cứ kéo dài thời gian, bài tập của ngươi không hoàn thành, đến tối lại không thể ngủ sớm."
Mạnh Hoan: "…"
Liên quan gì đến ngài chứ.
Ngài còn dậy lúc hai giờ sáng để lên triều kia kìa.
Ta thức khuya làm bài tập thì làm sao?
Trong lòng thầm oán trách, nhưng Lệnh Bạc Chu đã thu lại ánh mắt, nhẹ giọng nói: "Thu dọn đi, hôm nay không luyện nữa, dùng bữa trước đã."
Đám hạ nhân tiến lên, dọn dẹp bút mực giấy nghiên.
Ngay sau đó, một nhóm khác nối đuôi nhau mang thức ăn vào, bày biện trên bàn, vẫn theo tiêu chuẩn ba mươi món như thường lệ.
Trên bàn có một bình rượu. Lệnh Bạc Chu vừa trông thấy, liền hơi nhướn mày, ánh mắt chợt lóe lên suy nghĩ gì đó, sau đó quay sang Mạnh Hoan: "Hoan Hoan."
Mạnh Hoan nhìn hắn: "Hả?"
Lệnh Bạc Chu hơi nghiêng mặt, nửa khuôn mặt vẫn chìm trong bóng tối, giọng nói bình tĩnh:
"Hôm đó, ở tửu lâu, chén rượu mà ngươi vội vàng đổ đi, rốt cuộc bên trong có gì?"