Bờ vai bị gió thổi qua, lạnh lẽo đến tê dại.
Mạnh Hoan nằm rạp trên mép hồ, cảm giác như toàn bộ sức lực trong cơ thể đều bị rút cạn, khóe mắt ửng đỏ, mềm nhũn bất động. Mãi đến khi nghe thấy tiếng gọi kia, cậu mới ngẩng lên.
Mặt nước d.a.o động, Lệnh Bạc Chu với mái tóc ướt rũ xuống nước, quay đầu về phía phát ra âm thanh.
"Nói."
Giọng nói bên ngoài cung kính vang lên:
"Nô tài ở mã trường đã chờ sẵn, vừa phái người tới hỏi, không biết vương gia và vương phi khi nào sẽ qua, trời sắp tối rồi ạ."
Ánh mắt Lệnh Bạc Chu dừng lại trên người Mạnh Hoan.
Mạnh Hoan lúc này mắt khép hờ, cả người lờ đờ, hoàn toàn là bộ dạng bị người ta rút sạch tinh khí.
Lại nhìn xuống làn nước cạn, những dấu vết bừa bộn trên làn da trắng nõn… Lệnh Bạc Chu khẽ cười:
"Mã trường, tạm thời không đi nữa."
Với tình trạng này của phu nhân nhà hắn, chắc chắn là không đi nổi rồi.
"Vâng, vương gia." Bên ngoài lập tức đáp lời, sau đó cả khu vực phía sau tấm bình phong lại chìm vào tĩnh lặng.
Mạnh Hoan chống đầu, mơ màng buồn ngủ, cố gắng suy nghĩ xem bây giờ rốt cuộc là tình huống gì.
Cứu…
Dù thế nào thì chuyện này cũng quá hoang đường rồi.
Đối với cậu mà nói, năng lực học hỏi của Lệnh Bạc Chu thực sự quá đáng sợ. Mới chỉ có lần đầu tiên, Mạnh Hoan vẫn còn ngây ngô như một trai tân, vậy mà Lệnh Bạc Chu đã có thể hoàn toàn nắm quyền chủ động, khiến cậu dù trong lòng có chút kháng cự, nhưng cơ thể lại vô cùng sung sướng.
Toàn bộ mọi chuyện vừa rồi giống như một giấc mộng hoang đường. Con người một khi lên cơn hưng phấn thì làm ra chuyện gì cũng không giống chính mình nữa, thật sự quá điên rồ.
Càng nghĩ, lý trí của Mạnh Hoan càng quay trở lại.
Nhớ lại lúc ban đầu… dường như chỉ vài câu nói của Lệnh Bạc Chu đã khiến đầu óc cậu trở nên mụ mị, bắt đầu thuận theo hắn mà sa vào cám dỗ.
Mới vừa hôn môi thôi, toàn thân cậu đã nóng ran, tự mình cởi sạch y phục cho hắn.
"..."
Tên nam nhân này bỏ bùa cậu sao??
Đây chính là sức mạnh của hai cơ thể có độ phù hợp cao trong nguyên tác sao??
Chỉ cần gặp nhau liền phát điên như Alpha và Omega trong kỳ phát tình??
"Hoan Hoan, đói không?" Giọng của Lệnh Bạc Chu vang lên.
"Hả?"
Mạnh Hoan cứng đờ quay đầu lại.
Lệnh Bạc Chu đã mặc y phục chỉnh tề, sau đó đưa y phục sạch sẽ đến trước mặt cậu, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cậu: "Mặc vào đi, rồi chúng ta đi ăn."
Ở phương diện này, Lệnh Bạc Chu vẫn rất biết chăm sóc người khác. Không giống những kẻ quyền cao chức trọng khác, phủi m.ô.n.g xong là bỏ chạy, hoàn toàn mặc kệ đối phương.
Mạnh Hoan cúi đầu mặc đồ, liếc mắt thấy trên làn da mình đầy dấu vết bị cắn, lập tức mặt đỏ lên.
Lại nhìn sang Lệnh Bạc Chu, cổ áo mở rộng, xương quai xanh lộ ra, trên đó cũng có dấu vết cậu cắn ra.
"..."
Mạnh Hoan nhắm mắt, trong lòng lẩm bẩm niệm Phật:
Phật tổ, con thực sự phạm sai lầm rồi.
"Đáng yêu lắm." Lệnh Bạc Chu vừa cột dải lưng cho cậu, vừa khẽ cười: "Trời đã khuya, nhưng không cần vội, tối nay chúng ta không về phủ, ở lại đây nghỉ ngơi."
Mạnh Hoan hừ nhẹ một tiếng, ngay sau đó, vòng tay ấm áp đã siết chặt lấy eo cậu.
"Hoan Hoan đi lại có bất tiện không? Có cần vi phu bế không?"
"..."
Như thế chẳng phải tất cả mọi người sẽ biết bọn họ vừa làm gì trong suối nước nóng sao?!
Quá mất mặt rồi!!
Mạnh Hoan lập tức lắc đầu: "Ta tự đi được."
Lệnh Bạc Chu lại khẽ cười: "Vậy vất vả cho Hoan Hoan rồi."
Nói xong, hơi thở nóng bỏng phả vào tai cậu.
"..."
Mạnh Hoan cảm thấy tai mình lại nóng bừng lên.
Lạ quá.
Sao giọng nói của Lệnh Bạc Chu nghe có vẻ sắc tình thế này qwq.
Bên ngoài hoa viên, rất nhiều người đang đứng chờ.
Chỉ để đợi Lệnh Bạc Chu… tắm rửa.
Ai ngờ vị vương gia này chẳng hiểu sao, lại có thể tắm từ trưa đến tận chiều.
Thực ra, ngay từ khi cung nữ và thái giám rút lui, mọi người đã đoán được bên trong đang xảy ra chuyện gì.
Nhưng trên mặt vẫn giả vờ không biết gì hết.
Dù trông thấy vương phi bước đi chậm chạp, toàn thân ửng hồng, xấu hổ rụt rè, họ vẫn tự hủy đôi mắt, làm như chẳng nhìn thấy gì.
"Vương gia, mã trường có còn đi nữa không?" Lạc Quyến hỏi.
"Không đi nữa." Lệnh Bạc Chu đáp, "Trước tiên đi dùng bữa. Tối nay gọi người đến nghị sự, ta có chuyện muốn bàn."
Lạc Quyến chắp tay: "Rõ."
Hắn là nhi tử của Đề đốc Kinh quân, quản lý 300.000 quân đội kinh thành, giữ vững mạch m.á.u của hoàng quyền. Quan hệ giữa phụ thân hắn và Lệnh Bạc Chu rất nhạy cảm, chỉ cần gần gũi một chút cũng có thể khiến cả triều đình hoảng sợ, nghi ngờ Lệnh Bạc Chu có mưu đồ soán ngôi.
Do đó, Lệnh Bạc Chu và phụ thân hắn hầu như không qua lại trên triều đình, chỉ dùng Lạc Quyến để truyền tin, mà địa điểm thường được chọn là khu săn b.ắ.n này.
Lệnh Bạc Chu quay sang Mạnh Hoan: "Hoan Hoan, có muốn ăn gì không? Ta bảo người làm cho ngươi."
Mạnh Hoan vẫn còn chìm trong suy nghĩ về lỗi lầm của mình, lắc đầu nói: "Không cần."
Hắn còn hơi ngại ngùng: "Vương gia cứ bàn việc đi, ta tự về ăn cơm rồi ngủ đây."
Những người sắp dự yến tiệc cùng Lệnh Bạc Chu đều là mưu sĩ, bằng hữu của hắn, thậm chí có cả quan viên cấp cao. Đám cáo già gian thần này tụ tập một chỗ khiến Mạnh Hoan chỉ nhìn thôi đã thấy chột dạ, thà ở một mình còn hơn.
Lệnh Bạc Chu ừ một tiếng, dường như định rời đi.
Nhưng vừa bước một bước, hắn lại quay lại.
Hắn đi đến trước mặt Mạnh Hoan, bóng dáng bao phủ lấy cậu, khẽ vén mấy lọn tóc lòa xòa trên trán cậu, giọng nói dịu dàng: "Hoan Hoan cứ nghỉ ngơi trước, bổn vương sẽ cố gắng về sớm, ngoan nhé."
"..."
Giọng điệu ấy toát ra sự cưng chiều, tựa hồ lo lắng cậu sẽ cô đơn một mình.
Mạnh Hoan lạnh sống lưng, không biết nên nói gì, chỉ ừ một tiếng.
Được đám đông vây quanh, Lệnh Bạc Chu rời đi.
Mạnh Hoan đứng yên tại chỗ, thở phào nhẹ nhõm.
Phong Chi cẩn thận quan sát sắc mặt cậu: "Vương phi..."
"Không sao." Mạnh Hoan lắc đầu, đi vài bước, nhưng hai chân mỏi nhừ, cả người bủn rủn, trong người vẫn còn cảm giác khác lạ. Khi xung quanh yên tĩnh lại, cậu liền nhớ đến những gì đã xảy ra trong suối nước nóng ban nãy.
Lệnh Bạc Chu khi cởi bỏ y phục, đúng là hóa thân của hooc-môn, từng cử chỉ đều khiến Mạnh Hoan đỏ mặt, lần đầu tiên trong mười tám năm sống trên đời trải qua cảm giác kích thích mãnh liệt, bị hắn nhẹ giọng dẫn dắt... cứ thế chìm vào bể dục vọng.
Rõ ràng không có tình cảm với hắn, nhưng cậu vẫn không thể cưỡng lại sức hấp dẫn ấy.
...Tiêu rồi.
Mạnh Hoan cau mày, khóe môi bất giác cụp xuống.
Có những chuyện một khi đã khởi đầu thì sẽ có lần hai, lần ba.
Nếu cứ tiếp tục ngủ với Lệnh Bạc Chu quá nhiều, lỡ ngủ ra tình cảm, chẳng những ảnh hưởng đến quyết tâm chạy trốn của cậu, mà lỡ đâu còn đánh mất cả tam quan thì cái danh "tiểu gian thần" coi như ngồi chắc.
...Dù gì thì, Lệnh Bạc Chu đúng là giỏi thật.
Không hổ danh nam chính của tiểu thuyết 18+ cấm trẻ em.
Một câu nói nổi tiếng trong hội "cai sắc" bỗng vang lên trong đầu cậu: "Muôn tội dâm đứng đầu, cai sắc để đời tươi sáng."
"..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mạnh Hoan khoanh tay, mặt đầy u sầu: "Phong Chi."
Phong Chi nghe cậu thở dài nửa ngày, thử thăm dò: "Vương phi, sao vậy?"
"Gần đây có ngôi chùa nào không?"
"Có ạ, phu nhân muốn…"
Mạnh Hoan giơ tay: "Ta muốn xin một quyển kinh thanh tâm chú."
"..."
Pussy Cat Team
Mạnh Hoan quyết tâm rất cao.
Sau khi ăn cơm xong, cậu lập tức bảo gia nhân dẫn đường đến ngôi chùa gần nhất.
Thật ra, đây vừa là một ý nghĩ đùa giỡn, nhưng cũng có chút nghiêm túc. Dù gì Lệnh Bạc Chu đang bàn chính sự, cậu lại rảnh rỗi, khó khăn lắm mới ra ngoài được, nên cũng muốn đi dạo một chút.
Phía sau có thị vệ của Lệnh Bạc Chu đi theo, nói là bảo vệ cậu, nhưng thực tế nghĩ gì thì Mạnh Hoan cũng chẳng buồn đoán.
Trước mắt là một ngôi chùa có quy mô khá lớn. Trang trại tư nhân của Lệnh Bạc Chu nằm ở vùng phụ cận Kinh kỳ, tuy không thuộc khu phồn hoa của kinh thành, nhưng vẫn nằm trong vùng kinh tế phát triển, dân cư đông đúc, nên trong núi rừng cũng có một ngôi chùa đẹp như vậy.
Mạnh Hoan ngắm nhìn cây bồ đề, các vị thiền sư, trà thất trong chùa. Những di sản văn hóa này, đời sau chỉ có thể thấy khi đi du lịch, nhưng ở thời cổ đại, đây lại là sinh hoạt thường ngày của họ.
Vào chùa, Mạnh Hoan trước tiên quỳ lạy Bồ Tát.
"Bồ Tát, con có tội," cậu rụt rè sám hối, "con bị sắc đẹp của một nam nhân mê hoặc, hắn... thực sự quá mức dụ hoặc, đẹp trai, dáng người chuẩn, giọng nói dễ nghe, kỹ năng cũng rất tốt... Con tâm chí không vững, đã cùng hắn làm chuyện không nên làm, giờ đây vô cùng hổ thẹn, mong Bồ Tát ban cho con phương pháp thanh tâm."
... Cơn đau ở đầu gối khi quỳ xuống càng khiến Mạnh Hoan thêm chắc chắn rằng mình đến đây là hoàn toàn đúng đắn.
Cậu lẩm bẩm tự than, bỗng phía sau vang lên một giọng nói: "Thí chủ, trời đã tối, bổn tự sắp đóng cửa, xin hỏi thí chủ còn muốn lưu lại bao lâu?"
Là một hòa thượng, mặc áo vải thô, tay cầm một cuốn kinh thư.
Mạnh Hoan tò mò nhìn vị hòa thượng này, hỏi: "Ta có thể xin vài quyển kinh không?"
"Đương nhiên là được, thí chủ hãy theo bần tăng," hòa thượng rất thân thiện với khách viếng chùa, hỏi: "Thí chủ thường ngày đã đọc qua kinh thư nào chưa?"
"Chưa từng, giờ mới bắt đầu hướng Phật."
Vừa trò chuyện vừa đi đến hậu viện.
Hòa thượng giới thiệu mấy quyển, Mạnh Hoan lập tức quyên tặng một lượng bạc. Hòa thượng mừng rỡ nói: "Thí chủ có thể thường xuyên đến đây, cùng bần tăng bàn luận Phật pháp, vi ngôn đại nghĩa."
"He he he, được ạ."
Tâm trạng Mạnh Hoan rất tốt, chuẩn bị rời đi thì bỗng nghe thấy tiếng trò chuyện phía sau.
Tưởng là khách viếng chùa khác, Mạnh Hoan không để ý, cho đến khi có một giọng nói quen thuộc vang lên: "Mạnh công tử."
Mạnh Hoan quay đầu, nhìn thấy Hứa Nhược Lâm trang điểm lộng lẫy, cùng Lư Nam Tinh đang phe phẩy quạt giấy.
Bước chân Mạnh Hoan khựng lại.
Trong đầu lập tức hiện lên những hình ảnh và ký ức mờ ám đêm hôm đó, còn cả chuyện trên xe ngựa nữa. Mạnh Hoan nhìn hắn, khép chặt đôi môi, cụp mắt xuống.
Hứa Nhược Lâm kinh ngạc: "Lệnh Bạc Chu đi săn cũng đưa ngươi theo à?"
Mạnh Hoan mím môi, nói: "Ngươi qua đây, ta có chuyện muốn hỏi."
Hứa Nhược Lâm phe phẩy quạt, cười khẽ hai tiếng, hắn và Lư Nam Tinh nhìn nhau, rõ ràng đoán được y muốn hỏi gì. Lư Nam Tinh căng thẳng gọi: "A Hoan."
Mạnh Hoan đi đến hành lang vắng người hơn.
Hứa Nhược Lâm đi theo, quả nhiên nghe cậu hỏi: "Hôm đó ở quán trọ, ngươi có phải đã bỏ thuốc ta không?"
Giọng điệu Mạnh Hoan dù bình tĩnh, nhưng trên mặt lại hiếm khi lộ ra vẻ tức giận, trừng mắt đầy hung dữ.
Hứa Nhược Lâm trầm ngâm, gãi cằm: "Mạnh công tử, chuyện này phức tạp lắm, không biết ngươi có muốn nghe ta giải thích không."
Mạnh Hoan trầm lòng xuống, nghĩ thầm nếu ngươi không thể nói ra lý do chính đáng thì tối nay ta sẽ cho ngươi ăn đấm.
Hứa Nhược Lâm trước tiên thở dài một tiếng, vẻ mặt đầy khổ sở.
"Mạnh công tử, hôm đó ta nghe nói ngươi muốn rời khỏi vương phủ đi tìm Mạnh bá phụ, ta cho rằng đó là một hành động thiếu suy nghĩ."
"Oh?"
"Mạnh công tử từng mắng chửi tội ác của Lệnh Bạc Chu thấu xương nhất, theo lý mà nói, đã vất vả trà trộn vào vương phủ thì nên tìm cơ hội lấy mạng tên gian thần ấy mới phải, cớ sao Mạnh công tử lại chỉ lo cho an nguy bản thân, mà quên mất đại nghĩa lưu danh sử sách?"
Mạnh Hoan: "………………"
Tuyệt thật.
Hắn ta đúng là giỏi nói.
Hóa ra mình bị bắt vào phủ, ép làm thiếp, không những không đáng thương mà còn trở thành một cơ hội để hành thích Lệnh Bạc Chu?
Mà mình không hành thích, hắn ta lại có ý trách móc?
Mặc dù, lý lẽ này xét từ một góc độ nào đó thì cũng đúng, nhưng…
Nó không áp dụng cho kẻ có tiêu chuẩn kép.
Mạnh Hoan nghiêng đầu, nhíu mày: “Hôm đó Lệnh Bạc Chu xuất hiện ở tửu lâu, sao ngươi không nhào lên một cú trượt dài rồi g.i.ế.c hắn ngay tại chỗ đi?”
Sắc mặt Hứa Nhược Lâm hơi đổi: “Mạnh công tử, lời này…”
“Không những ngươi không mắng hắn ngay tại chỗ để thể hiện khí tiết của mình, mà còn ra vẻ nịnh nọt. Vậy ngươi lấy tư cách gì yêu cầu người khác hành thích? Ngươi biết rõ dù có g.i.ế.c được Lệnh Bạc Chu thì thích khách cũng sẽ bị hộ vệ trong vương phủ băm thành thịt vụn, c.h.ế.t ngay lập tức. Nhưng ngươi vẫn cứ ra sức xúi giục. Ngươi muốn Lệnh Bạc Chu chết, nhưng bản thân lại không dám ra tay, chỉ muốn đẩy nguy hiểm sang người khác, còn mình thì ngồi hưởng lợi.”
Những lời này của Mạnh Hoan nói chắc như đinh đóng cột.
Hắn không hiểu chính trị, nhưng hắn hiểu công bằng.
Sắc mặt Hứa Nhược Lâm thật sự thay đổi, rõ ràng bị chọc giận: “Mạnh công tử, ngươi nói rất có lý, nhưng mạng người có cao thấp, Mạnh công tử có thể hy sinh, ta thì không thể.”
Bên cạnh, Lư Nam Tinh hơi mất kiểm soát: “Tiểu hầu gia.”
Mạnh Hoan không hiểu ý câu này: “Ý gì?”
Hứa Nhược Lâm cười lạnh: “Ngươi chỉ là con trai của một Lễ khoa Cấp sự trung, có c.h.ế.t cũng chẳng là gì. Còn ta là con trai của Trấn Quan hầu, ta muốn tạo dựng sự nghiệp, cần có xương cốt của kẻ khác để nâng đỡ mình. Mà ngươi…chính là cái xác đó. Ngươi c.h.ế.t rồi, ta sẽ thu xếp tang sự, cho ngươi một đám tang thật long trọng, thậm chí còn ca tụng danh tiếng của ngươi. Nhưng nếu ngươi không chết, thì ngươi chỉ là một con ch.ó nhà có tang, tham sống sợ chết, cha ruột bị hại mà vẫn còn nịnh bợ quyền quý!”
Giống như bị một thùng nước lạnh dội thẳng xuống đầu.
Mạnh Hoan sững sờ tại chỗ, tim đập thình thịch, nghiến chặt răng: “Vậy nên, đây là lý do ngươi hạ dược ta? Khiến ta không còn đường lui, buộc ta phải căm hận Lệnh Bạc Chu, phải g.i.ế.c hắn?”
Hứa Nhược Lâm hừ một tiếng: “Ta đâu có nói là ta bỏ thuốc, ta cũng không biết có loại thuốc gì.”
Mặt Lư Nam Tinh cũng bắt đầu tái đi.
Nếu truy cứu chuyện này, hắn ta chắc chắn sẽ đứng ra chịu tội thay cho Hứa Nhược Lâm.
Hứa Nhược Lâm là tiểu hầu gia, cha hắn ta là hầu tước, tước vị còn cao hơn nhất phẩm, chỉ được ban cho một số ít hoàng thân quốc thích và công thần. Người bình thường căn bản không thể động đến hắn ta. Nếu hầu tước đích thân ra mặt cầu tình, có khi ngay cả Lệnh Bạc Chu cũng phải nể mặt ba phần.
Lửa giận trong lòng Mạnh Hoan bùng lên dữ dội, đầu óc ong ong, không suy nghĩ gì thêm, lập tức giơ tay.
“Bốp!”, một cú đ.ấ.m thẳng vào mặt hắn ta.
Lớp phấn trên mặt Hứa Nhược Lâm bị đánh bay một mảng, trông vô cùng nhếch nhác. Hắn ta giận dữ: “Mạnh Hoan, ngươi chỉ là con trai của một quan ngũ phẩm, sao dám động thủ với bản hầu gia!!!”
Hắn ta quay đầu: “Người đâu! Đánh hắn cho ta!”
Khi tiểu hầu gia ra ngoài, phía sau luôn có gia nô hộ vệ đi theo. Nghe vậy, đám gia nô lập tức xắn tay áo xông lên. Lư Nam Tinh mặt mày tái mét, vội vàng khuyên can: “Tiểu hầu gia, A Hoan bây giờ không còn là con trai của quan ngũ phẩm nữa mà là người của Lệnh Bạc Chu rồi!”
Ha, xem ra bọn họ còn chưa biết chuyện Mạnh Hoan đã được phong làm vương phi.
Đối phương sắp động thủ, đám nô bộc cao to vạm vỡ, Mạnh Hoan hơi hoảng sợ. Phía sau, Phong Chi hét lên thất thanh: “Đánh người rồi! Đánh người rồi! Có ai không!”
Đám hộ vệ của Lệnh Bạc Chu vốn đi theo Mạnh Hoan nãy giờ lập tức lao lên.
Bọn họ là hộ vệ vương phủ, đều mang đao kiếm, ánh mắt sắc bén, quét về phía đám gia nô phía sau Hứa Nhược Lâm.
Mạnh Hoan vội chạy ra sau lưng hộ vệ, tức đến phát điên: “Đánh! Đánh hắn cho ta!”
Trong thời đại này, việc con cháu nhà quyền quý sai bảo gia nô đánh người là chuyện thường gặp. Nhưng trước khi đánh, thường phải cân nhắc xuất thân của đối phương.
Bên Hứa Nhược Lâm, đám gia nô vô cùng ngang ngược: “To gan! Xem ai dám động vào tiểu hầu gia!”
Mạnh Hoan dừng lại, hỏi: “Có đánh được không?”
Hộ vệ gật đầu: “Hầu tước có chức tước cao, không khuyến khích động thủ, nhưng nếu vương phi muốn đánh, chúng thuộc hạ vẫn có thể đánh, vì vương gia cao hơn hầu tước.”
Mạnh Hoan nghiến răng: “Vậy thì đánh!”
Chạng vạng trong chùa, hai phe lao vào đánh nhau.
Trụ trì bị dọa sợ đến phát điên, hoảng loạn chạy đến can ngăn, nhưng vừa nghe thấy toàn là hầu tước với vương gia, lập tức hoảng hồn ngất xỉu ngay tại chỗ.
Không chỉ có ông ta, ngay cả các tỳ nữ cũng bị dọa muốn ngất, có người vội chạy về: “Nô tỳ lập tức đi báo với vương gia.”
Hai phe đánh nhau quyết liệt, khó phân thắng bại.
Mạnh Hoan nhìn một lúc, không nhịn được, lao lên túm chặt tóc Hứa Nhược Lâm, giơ tay đ.ấ.m thẳng vào mặt hắn ta một lần nữa.