Xuyên Thành Thê Tử Bỏ Trốn Của Nhiếp Chính Vương

Chương 75



Mạnh Hoan mặc một chiếc áo trắng, cơ thể gầy yếu, để mặc Lệnh Bạc Chu bế lên đặt ngồi trên đùi.

 

Những ngón chân trắng nõn không chạm đất, lơ lửng giữa vạt áo của Lệnh Bạc Chu, cậu yếu ớt tựa vào lòng hắn, trông chẳng khác nào một mỹ nhân nhỏ trong vòng tay bạo quân.

 

Đám gia nhân thức thời dời mắt đi.

 

Việc đầu tiên trong chuyện "hầu hạ" của Lệnh Bạc Chu chính là cho cậu uống thuốc.

 

Mùi thuốc tanh đắng, đưa đến bên môi.

 

Mạnh Hoan cúi đầu, ngoan ngoãn ngậm lấy thìa thuốc, vốn định uống một hơi cho xong, nào ngờ mùi vị tanh đắng lập tức lan tràn trong khoang miệng, chân mày cậu nhíu chặt, cứ ngậm thuốc trong miệng không chịu nuốt.

 

Lệnh Bạc Chu bật cười: “Không sợ đắng, còn muốn nếm vị sao?”

 

“Ta nuốt đây.”

 

Mạnh Hoan phát ra một âm thanh khẽ như cá nhỏ phun bọt nước, hàng mi khẽ rủ, khó khăn nuốt trọn thuốc đắng.

 

Lệnh Bạc Chu lại múc thêm một thìa.

 

Trước khi gặp Mạnh Hoan, lần cuối cùng hắn làm chuyện này là khi mẫu thân lâm bệnh nặng, hắn quỳ bên giường, tận tay dâng thuốc, ký ức đến giờ vẫn nặng nề và rõ ràng.

 

Khi ấy, hắn tận mắt nhìn mẫu thân bệnh nặng, rời khỏi thế gian.

 

Không ngờ bao năm trôi qua, cảnh tượng này lại lặp lại, nhưng lần này, hắn không chỉ có thể trơ mắt nhìn mất đi nữa.

 

Thiếu niên bé nhỏ của hắn dũng cảm và kiên cường đã cố gắng trở về bên cạnh hắn, điều này khiến hắn vui mừng khôn xiết.

 

Một vài giọt thuốc tràn ra, thấm lên đôi môi tái nhợt của Mạnh Hoan. Lệnh Bạc Chu đặt chén thuốc xuống, cúi người tới gần, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi l.i.ế.m đi từng giọt đắng, như thể đang l.i.ế.m một vết thương.

 

Sự thân mật bất ngờ khiến Mạnh Hoan sững sờ, đôi tai đỏ lên, khẽ co lại: “Phu quân…”

 

Lệnh Bạc Chu nâng chén thuốc lên, bên trong còn lại vài ngụm, cặn thuốc lắng xuống đáy, vị chắc chắn vô cùng đắng. Hắn uống vào một ngụm, sau đó cúi xuống, trực tiếp chặn môi cậu.

 

“Thuốc… không phải… rất đắng sao?” Giọng hắn ngắt quãng: “Vi phu… cùng Hoan Hoan… nếm thử một chút…”

 

Từng giọt thuốc truyền từ đầu lưỡi, ngay cả phần dư tràn ra cũng bị hắn l.i.ế.m sạch sẽ. Hắn giữ chặt cằm Mạnh Hoan, đảm bảo từng giọt thuốc đều được đưa vào miệng hắn.

 

Ngón tay kẹp cằm cậu đầy mạnh mẽ, Mạnh Hoan chớp mắt, khi hiểu được ý đồ của hắn, tai lập tức đỏ ửng, đầu ngón tay bối rối siết lấy vạt áo hắn, chỉ có thể xấu hổ mở môi, đón nhận sự xâm chiếm của hắn.

 

Trước mắt là đôi mắt Lệnh Bạc Chu khẽ rủ, sâu thẳm nhưng lại ẩn chứa ý cười: “Nuốt xuống đi.”

 

“……”

 

Chỉ là thuốc thôi mà, sao lại nói thành ra như vậy chứ.

 

Yết hầu Mạnh Hoan khẽ chuyển động, vị thuốc tanh đắng quẩn quanh, từng giọt từng giọt trôi xuống cổ họng.

 

…Những ngụm thuốc tiếp theo, Lệnh Bạc Chu đều kiên nhẫn đút cậu uống từng chút một, đảm bảo cậu uống hết.

 



 

Một chén thuốc mà uống cứ như đang làm chuyện gì đó.

 

Đặt chén thuốc xuống, Mạnh Hoan co người trong lòng hắn, đầu ngón chân trắng nõn vô thức co lại, mặt đỏ đến không thể nhìn thẳng, trong lòng chắc chắn một điều: Lệnh Bạc Chu nhất định có chút biến thái.

 

Ai có thể ngờ rằng, ngay cả thuốc cũng có thể trở thành đạo cụ chơi đùa thế này chứ.

 

qwq.

 

“Hoan Hoan mấy ngày rồi chưa được ăn uống tử tế, ta biết em đói rồi, nhưng phải đợi thuốc ngấm đã, lát nữa mới ăn cơm được.”

 

Ngón tay Lệnh Bạc Chu thon dài, nhẹ nhàng lướt qua vành tai cậu như đang dỗ dành một chú mèo nhỏ đang bất an.

 

Mạnh Hoan ngoan ngoãn gật đầu, trán tựa lên vai hắn.

 

Lệnh Bạc Chu ôm lấy cậu, tay lướt nhẹ qua lớp vải áo, nhẹ nhàng vuốt ve.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Mạnh Hoan đổi tư thế, bỗng nhiên nhớ ra điều gì, ngẩng lên hỏi: “Hôm trở về, ngài đã tắm cho ta à?”

 

“Ừ.” Lệnh Bạc Chu nghiêng đầu, làm bộ suy nghĩ: “Lúc đó Hoan Hoan bẩn như con mèo nhỏ, đặt vào nước nóng mà còn kỳ ra cả lớp bùn.”

 

“……” Mạnh Hoan lập tức đỏ mặt: “Bẩn đến vậy sao?”

 

Team Hạt Tiêu

“Rửa rửa là sạch thôi.”

 

Lệnh Bạc Chu ôm chặt cậu, bàn tay men theo vòng eo gầy mảnh mà xoa nhẹ, cơ thể Mạnh Hoan hắn đã quen thuộc đến từng đường nét, chỉ cần chạm một cái là biết ngay đã sụt mất mấy cân.

 

Đầu ngón tay mát lạnh lướt qua da, cảm giác dễ chịu khiến Mạnh Hoan thu mình trong lòng Lệnh Bạc Chu, cảm nhận sự vuốt ve như một cuộc kiểm tra sức khỏe tỉ mỉ.

 

Trước khi gặp Lệnh Bạc Chu, cậu chưa từng trải qua thân mật như thế này. Cậu có thể cảm nhận rõ ràng Lệnh Bạc Chu thương xót cậu, đau lòng như thể chính hắn đang chịu đựng nỗi đau đó.

 

Một lúc sau, Lệnh Bạc Chu khẽ nói: “Gầy đi nhiều rồi.”

 

Mạnh Hoan vòng tay ôm lấy cổ hắn: “Sẽ nhanh chóng béo lên lại thôi.”

 

Đôi chân trắng nõn của cậu khẽ đạp lên mép ghế, cả người gần như ngồi trọn trong lòng Lệnh Bạc Chu.

 

Lệnh Bạc Chu cũng tùy cậu muốn ngồi sao thì ngồi, chỉ cần cậu cảm thấy thoải mái. Hắn ngồi ngay ngắn, một tay ôm chặt eo cậu, tránh để cậu ngã xuống.

 

“Được, thời gian này vi phu chẳng quản gì cả, chỉ giám sát Hoan Hoan dưỡng thân thể.”

 

Vừa ôm cậu, vừa kề sát bên tai nói những lời tình tứ. Giọng nói của hắn rất thấp, rất gần.

 

Đúng lúc Mạnh Hoan khẽ nhắm mắt, trước mắt bỗng dưng thoáng qua một hình ảnh…

 

Lệnh Bạc Chu bịt khăn trắng, ngã ngựa, bị vó ngựa giẫm đạp, y phục trắng lấm lem bùn đất, m.á.u me loang lổ, trên mặt là nỗi đau đớn và phẫn hận tột cùng...

 

Nếu khi đó cậu thật sự bị mang ra khỏi thành, Lệnh Bạc Chu chính là sẽ có kết cục như vậy.

 

Khi hắn cúi xuống hôn lên tai cậu, Mạnh Hoan ngẩng đầu, ánh mắt trong veo chăm chú nhìn hắn.

 

“Sao lại nhìn ta như vậy?” Lệnh Bạc Chu đổi tay ôm lấy cậu.

 

Mạnh Hoan khẽ mở miệng, nhưng rồi không nói gì.

 

…Cái gì mà nguyên tác, cái gì mà nguyên chủ. Có lẽ, tất cả chỉ là một giấc mộng mà thôi.

 

Nghĩ đến câu này, giống như một hòn đá treo lơ lửng bấy lâu cuối cùng cũng rơi xuống, cậu cúi mắt, nhìn xuống nền đất, một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Chỉ là cảm thấy… nhìn ngài bao nhiêu cũng không đủ.”

 

Lệnh Bạc Chu bật cười, trán chạm vào trán cậu: “Hoan Hoan sau khi chịu khổ thay đổi nhiều thật, biết nói lời ngon tiếng ngọt dỗ dành người ta rồi.”

 

Nói xong, hắn lại định hôn lên môi cậu. Đúng lúc này, ngoài cửa, Trần An bước vào.

 

Hắn đứng cách một đoạn, cúi đầu nói: “Vương gia, Thôi các lão đã gửi thiếp mời, nói có chuyện quan trọng muốn bàn bạc trực tiếp với ngài.”

 

Mạnh Hoan lập tức nghiêng đầu sang chỗ khác, gối lên vai Lệnh Bạc Chu, đôi tai đỏ bừng thu lại thật khéo.

 

Sắc mặt Lệnh Bạc Chu lập tức lạnh đi.

 

Trước đây, khi có người bất đồng chính kiến với hắn, càng nắm được nhược điểm của đối phương, hắn càng giữ vẻ mặt điềm nhiên, ôn hòa như gió xuân. Nhưng bây giờ, ánh mắt hắn chỉ còn vẻ u ám lạnh lùng, liếc Trần An một cái đầy lãnh đạm:

 

“Thư gửi đến vương phủ đã bị ta đè lại mấy phong rồi. An Thùy đã bị bắt giam, Bắc Trấn Phủ Ty sẽ xét xử công bằng.” Lệnh Bạc Chu nói tiếp: “Hắn dám nuôi dưỡng hoàng tử dị tộc trong phủ, dám làm thì phải dám chịu, cũng phải dám gánh vác hậu quả. Bây giờ lại gửi thư muốn gặp ta, ai mà không biết hắn đang gấp gáp tính toán điều gì?”

 

Trần An hiểu ngay ý tứ của hắn, đáp: “Vậy thuộc hạ sẽ báo lại với hắn rằng vương gia đang dưỡng bệnh, không tiếp khách.”

 

Lệnh Bạc Chu khẽ ừ một tiếng.

 

Trần An định rời đi, nhưng nghĩ đến điều gì đó, hắn quay lại nhìn Lệnh Bạc Chu, giọng điệu không che giấu nổi sự phấn khích: “Vương gia, chúng ta có thể ‘hạ Thôi’ rồi phải không?”

 

Ý của hắn là: Nhà họ Thôi đã nuôi dưỡng hoàng tử dị tộc trong phủ, còn dung túng bọn chúng bắt cóc hoàng thân quốc thích. Tội danh này, dù có là Thôi Nhẫn Phong, thủ phụ nội các cũng không thể gánh vác nổi, chắc chắn phải chết.

 

Bộ lại do Thôi các lão nắm giữ chính là trung tâm điều phối quan chức, nắm quyền bổ nhiệm và thăng chức. Vì thế, thế lực của ông ta trong triều cực kỳ vững chắc, đến mức Lệnh Bạc Chu khi chưa đứng vững trong triều đình cũng phải tạm thời thuận theo, gọi ông ta một tiếng "sư phụ".

 

Chỉ cần hạ bệ Thôi các lão, đồng nghĩa với việc nhổ tận gốc thế lực của đảng Trọc Lưu trong triều, quyền bổ nhiệm quan chức hoàn toàn nằm trong tay mình. Cắt bỏ ung nhọt này, thật sự quá hả dạ!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com