Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng ngay khi bàn tay của Kỷ Hòa chạm vào, tim cô ấy đang đập loạn nhịp cũng dần bình tĩnh lại, cơn hoảng loạn thoáng chốc tan biến như chưa từng tồn tại.
Giọng Kỷ Hòa vang lên, nhẹ nhưng trầm ổn, mang theo sự sắc bén ẩn giấu:
"Cô đã hiểu tại sao tôi đưa cô tới đây chưa? Không chỉ để cứu em gái cô."
Dương Tô Nhiên ngẩng đầu, ánh mắt có phần mờ mịt.
"Hôm nay, người bị hại là em gái cô. Nhưng nếu để chuyện này tiếp diễn, sẽ còn nhiều cô gái khác trở thành nạn nhân. Họ cũng là em gái của ai đó. Và tôi không thể lúc nào cũng có mặt kịp thời để cứu họ."
Cô ấy im lặng.
"Tôi hy vọng cô có thể đứng lên, cùng tôi ngăn chặn Quản Khắc Dũng."
Dứt lời, ánh mắt Kỷ Hòa lướt qua gã đàn ông đang ngã sõng soài trên sàn, đầu bê bết máu. Giọng cô lạnh như băng.
Tại buổi tiệc của app Cá Mập, Quản Khắc Dũng dám giở trò với cô.
Đúng là... tự tìm đường chết.
Chỉ cần liếc mắt một cái, cô đã nhìn thấu những việc bẩn thỉu mà gã từng làm.
Dương Mạt Nhiên nhìn chị mình, nước mắt chực trào.
Cô ấy không thể tin được...
Lý do thực sự khiến chị cô ấy tinh thần suy sụp, thậm chí bị ép phải rời khỏi mạng, lại là chuyện này sao?
Vậy mà cô ấy còn ngây thơ đến tìm Quản Khắc Dũng cầu xin, hy vọng gã ta có thể giúp đỡ chị mình.
Tốn công vô ích cả buổi.
Người khiến chị cô ấy ra nông nỗi này, hóa ra chính là Quản Khắc Dũng!
Tại sao chị ấy chưa từng nói với cô ấy?
Tại sao phải một mình gánh chịu tất cả những chuyện này?
Nhìn gương mặt chị gái tái nhợt, đôi mắt đầy mệt mỏi, Dương Mạt Nhiên cảm thấy tim mình như bị ai bóp nghẹt.
"Chị, tại sao chị chưa từng nói với em?" Giọng cô ấy run rẩy. "Đây không phải là lỗi của chị. Chị là nạn nhân, chị không cần phải xấu hổ."
Cô ấy siết chặt tay chị mình.
Chỉ trong vài tuần ngắn ngủi mà chị cô ấy đã gầy rộc đi, làn da trắng bệch đến mức có thể thấy rõ mạch máu, cổ tay mảnh mai đến nỗi có cảm giác chỉ cần hơi dùng sức là có thể bóp gãy.
"Chị, chị ấy nói đúng."
Dương Mạt Nhiên nhìn về phía Kỷ Hòa, dù chưa từng quen biết cô, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy tin tưởng.
"Chúng ta nên báo cảnh sát. Không thể để kẻ đã hại chị ung dung ngoài vòng pháp luật. Không chỉ vì chính chị, mà còn vì những người khác."
Cô ấy nắm lấy tay chị mình, giọng nói kiên định hơn bao giờ hết:
"Đừng sợ. Dù có chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ luôn ở bên chị."
Nếu trên mạng xuất hiện những lời bàn tán khó nghe, thì đã sao?
Người không yêu quý chị ấy, sớm muộn gì cũng sẽ rời đi.
Nhưng người thực sự quan tâm, vẫn sẽ luôn ở lại.
Cùng lắm thì... không làm streamer nữa.
Chẳng có gì đáng tiếc cả.
Bây giờ cô ấy đã trưởng thành, thành tích ở trường đại học rất tốt, thường xuyên nhận học bổng. Rảnh rỗi còn làm thêm ở căn tin trường hoặc trung tâm gia sư, kiếm một ít tiền trong khả năng.
Dù chị cô ấy không đi làm nữa, cô ấy vẫn có thể nuôi chị!
Mười tám năm qua, chị ấy luôn bảo vệ cô.
Bây giờ, đến lượt cô bảo vệ chị ấy rồi.
Bàn tay của em gái vẫn nắm chặt lấy cô ấy, như thể truyền cho cô ấy sức mạnh vô tận.
Hốc mắt Dương Tô Nhiên nóng lên.
Cô ấy khẽ thì thầm:
"Được... Tôi sẽ báo cảnh sát."
Nói xong, cô ấy cầm điện thoại, chuẩn bị gọi.
Nhưng đúng lúc này, một bóng đen lao tới!
"Mấy đứa oắt con chúng mày!"
Giọng Quản Khắc Dũng đầy căm phẫn, mặt mũi gã méo mó vì giận dữ.
"Cả đám muốn lật trời à? Còn dám báo cảnh sát?"
Gã nghiến răng, đôi mắt đỏ ngầu.
"Có gan bước vào tầng mười bảy, thì cũng đừng mong còn sống mà cầm chứng cứ đi ra ngoài!"
Nhưng giữa chừng, giọng nói gã đột nhiên tắt lịm.
Thay vào đó là một tiếng hét thảm thiết.
Bởi vì Kỷ Hòa đã ra tay.
Cô ấy không tốn sức động thủ, chỉ thản nhiên ném một lá bùa vàng về phía gã.
Lá bùa vừa chạm vào trán Quản Khắc Dũng, toàn thân gã lập tức cứng đờ!