Bề ngoài Thường Gia Ngôn giả vờ không quan tâm, nhưng trong lòng lại âm thầm hâm mộ Kỷ Hoà.
Ông nội nói anh ta có thiên phú.
Thiên phú chỗ nào chứ?
So với Kỷ Hoà, anh ta giống như một kẻ thiểu năng vậy!
Đứng trước cô, còn ai dám tự nhận mình có thiên phú nữa đây?
Nghĩ đến đây, khuôn mặt trắng nõn của Thường Gia Ngôn dần đỏ bừng.
Kỷ Hoà nhìn anh ta, bất giác bật cười:
"Chuyện này không thể nóng vội. Anh thấy đấy, bất kỳ đại sư nào cũng đều phải trải qua nhiều năm khổ luyện."
Cô nhìn ánh mắt có chút ảm đạm của anh ta, dịu giọng nói tiếp:
"Nếu sợ ông nội mắng, sau này có gì không hiểu, anh có thể đến tìm tôi."
Kỷ Hoà không phải người dễ dàng kiên nhẫn với người khác.
Nhưng Thường Gia Ngôn lại cho cô cảm giác thân thuộc, làm cô nhớ đến sư đệ nhỏ của mình ở kiếp trước.
Vừa ngốc nghếch, vừa cố gắng.
"Thật sao? Vậy thì tôi phải cảm ơn cô rồi!"
Sau khi nhận được lời hứa từ Kỷ Hòa, Thường Gia Ngôn vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, nhưng ngay sau đó lại gãi đầu, giọng điệu có chút nản lòng.
"Nhưng mà, Kỷ Hòa… So với cô, tôi thật sự rất bình thường. Có lẽ ông nội nói đúng, huyền thuật nhà họ Thường cuối cùng sẽ bị thất truyền trong tay tôi mất."
Kỷ Hòa lắc đầu, giọng chắc nịch.
"Không đâu."
Cô nhìn anh, ánh mắt đầy tin tưởng.
"Tôi có thể thấy được cung mệnh của anh. Sau này, anh sẽ trở thành một thầy phong thủy giỏi, làm rạng danh nhà họ Thường."
Thường Gia Ngôn nửa tin nửa ngờ.
"Thật không đấy, Kỷ Hòa? Không phải cô đang an ủi tôi đấy chứ?"
"Tất nhiên là không." Kỷ Hòa cười khẽ. "Tôi chưa từng lừa ai bao giờ."
Trải qua bao nhiêu năm, cô chỉ nói dối duy nhất một lần, và đó là một lời nói dối mang ý tốt.
Hôm ấy, có một người tên Tiếu Phi đến tìm cô.
Anh ta muốn gặp lại người mẹ đã khuất của mình, chỉ để nói một câu xin lỗi.
Nhưng chuyện này, Kỷ Hòa không thể giúp được.
Mẹ của Tiếu Phi đã sớm đầu thai, ký ức kiếp trước cũng đã biến mất hoàn toàn.
Vì vậy, cô đã tạo ra một ảo ảnh để an ủi anh ta.
Nhưng lần này, cô không hề nói dối.
Thường Gia Ngôn thực sự có thiên phú trong giới huyền thuật.
Quan trọng hơn cả, anh có một trái tim lương thiện.
Chỉ cần có thêm thời gian, chắc chắn sẽ đạt được thành tựu.
Thấy tâm trạng của Thường Gia Ngôn vẫn chưa khá hơn, Kỷ Hòa chủ động đổi chủ đề.
"Sao anh lại đến thành phố W? Đi chơi à?"
"Ừ." Thường Gia Ngôn gật đầu. "Tôi có một người bạn cấp ba đang học ở Đại học W. Mấy ngày này trường được nghỉ, cậu ấy mời tôi đến chơi."
Nói đến đây, anh bỗng ngập ngừng một lát, rồi thấp giọng nói tiếp.
"Nhưng mà... gần đây, trường của cậu ấy xảy ra vài chuyện rất kỳ lạ."
Kỷ Hòa nhíu mày.
"Chuyện gì?"
"Liên tiếp có sinh viên chết thảm, khiến nhà trường vô cùng hoang mang."
Thường Gia Ngôn kể lại, vẻ mặt nghiêm túc.
"Cảnh sát đã vào cuộc, nhưng hoàn toàn không tra được manh mối nào. Họ nói rằng những sinh viên đó đều tử vong do tai nạn ngoài ý muốn."
Anh khẽ cười nhạt.
"Nhưng cô nghĩ mà xem, tai nạn ngoài ý muốn có thể xảy ra liên tiếp như vậy trong một khoảng thời gian ngắn sao? Tôi nghi là dính phải thứ gì không sạch sẽ rồi."
Chỉ trong vòng một tháng, đã có ba sinh viên Đại học W tử vong.
Hơn nữa, cách c.h.ế.t đều vô cùng kinh khủng.
Đặc biệt là t.h.i t.h.ể đầu tiên—nghe nói trên mặt bị đ.â.m vô số nhát dao, m.á.u thịt lẫn lộn, đến mức không còn nhận dạng được.
Tin tức này khiến cả trường chìm trong nỗi sợ hãi.
Sinh viên đại học vốn dĩ đang ở độ tuổi thích vui chơi, nhưng hiện tại, vừa đến khoảng năm sáu giờ chiều, cả khuôn viên trường đã vắng tanh.
Không ai dám đi một mình trong trường.
Dù có ra ngoài, cũng phải đi theo nhóm, sợ rằng nếu bị bỏ lại một mình, sẽ gặp chuyện chẳng lành.
Kỷ Hòa trầm mặc một lúc, rồi lên tiếng.
"Nghiêm trọng đến vậy à? Nếu thế thì chắc chắn chuyện này không đơn giản."
"Đúng vậy." Thường Gia Ngôn gật đầu. "Bạn tôi mời tôi đến chơi, tiện thể bảo tôi mang theo vài lá bùa của ông nội, nói là có bùa bên người sẽ cảm thấy an tâm hơn một chút."
Nghe vậy, Kỷ Hòa không nhịn được bật cười.
"Đây không phải chuyện có thể mong được yên tâm bằng cách đó đâu. Chỉ có xử lý xong mới thực sự yên tâm được."
Cô ngẫm nghĩ một chút, rồi nói tiếp.
"Ngày mai tôi chưa có kế hoạch gì, có thể đến Đại học W một chuyến."
Thường Gia Ngôn: "!"
Kỷ Hòa đồng ý đến Đại học W!
Đây chẳng phải là vinh hạnh to lớn của trường Đại học W sao?!
...
Người bạn cấp ba mà Thường Gia Ngôn nhắc đến là một cô gái xinh đẹp, tên Thẩm Đại, hiện đang học thạc sĩ năm hai, chuyên ngành Mỹ thuật tại Đại học W.
Ngay từ lần đầu gặp mặt, Thẩm Đại đã cực kỳ tin tưởng Kỷ Hòa.
Bởi vì Thường Gia Ngôn đã giới thiệu cô bằng một câu đơn giản nhưng đầy sức nặng:
"Kỷ Hòa giỏi hơn tôi gấp trăm lần."
Mà trong lòng Thẩm Đại, Thường Gia Ngôn vốn đã rất giỏi rồi.
Vậy mà cô gái có vẻ ngoài lạnh lùng trước mặt này… lại còn lợi hại hơn cả Thường Gia Ngôn?!
“Khoa Mỹ thuật bọn tôi xảy ra nhiều chuyện lắm. Nói ra cũng trùng hợp, tất cả những người gặp chuyện đều là sinh viên trong khoa. Tôi thật sự sợ có ngày chính mình cũng chết mà chẳng hay biết gì.”
“Người đầu tiên chết là Lữ Khả Khả. Cô ấy thuê một căn chung cư bên ngoài trường, chết ngay trong đó. Nghe nói lúc nấu ăn bị trượt chân ngã, mặt đập thẳng vào dao…”
Khi chủ nhà phát hiện thi thể, suýt chút nữa thì chết khiếp.
Lữ Khả Khả ngã xuống, mặt bị bảy con dao cắm xuyên qua, mũi dao còn đâm thủng cả hộp sọ. Cảnh tượng kinh hoàng đến mức óc trắng trào ra ngoài.
“Người thứ hai là Tưởng Ý. So với hai người kia, cái chết của cô ấy xem như nhẹ nhàng hơn. Nửa đêm, cô ấy trượt chân ngã xuống hồ Thiên Nga của trường rồi chết đuối. Nhưng chẳng ai hiểu nổi vì sao lúc 2 giờ 30 sáng, cô ấy không ngủ mà lại chạy ra bờ hồ một mình.”