Ôn Hân sững sờ, nhưng ngay sau đó, lòng cô ta tràn đầy sung sướng.
Quả nhiên!
Cô ta biết mà, Kỷ Hòa chẳng thể nào diễn trọn vẹn hai cảnh được.
Sự may mắn không thể kéo dài mãi, thực lực mới là thứ quan trọng nhất.
Bây giờ, Giang Tinh Luật đã chán ghét Kỷ Hòa rồi.
Cô ta cười khẽ, nhìn Kỷ Hòa bằng ánh mắt hả hê.
Cứ chờ xem, chắc chắn Kỷ Hòa sẽ bị đuổi ra khỏi đây ngay lập tức!
Kết quả, chỉ một giây sau, Giang Tinh Luật thẳng thừng gọi tên Ôn Hân:
"Ôn Hân! Lúc nãy cô diễn cái gì thế? Cô có đọc kỹ kịch bản của cảnh này chưa?"
Ôn Hân: "?"
"Tôi… tôi sao?"
Cô ta chớp mắt, có chút không chắc chắn, thậm chí còn đưa tay chỉ vào mình.
Giang Tinh Luật lại đang nói cô ta ư?
"Tất nhiên là cô rồi! Trước đó cô vẫn diễn ổn, bây giờ lại thành ra thế này là sao?"
Ôn Hân sững sờ, vẫn không hiểu vấn đề của mình nằm ở đâu.
Cuối cùng, vẫn là Kỷ Hòa bình tĩnh lên tiếng:
"Tiểu sư muội luôn coi nữ phụ số hai là người thân thiết nhất, cũng là người cô ấy tin tưởng nhất. Khi nghe tin người thân và tin tưởng nhất hóa ra lại là kẻ xấu, phản ứng đầu tiên của cô ấy phải là đau khổ và không tin, chứ không phải là giận dữ."
Biểu hiện của Ôn Hân lúc nãy rõ ràng có vấn đề trong việc nắm bắt cảm xúc nhân vật.
Ôn Hân: "!"
Thoát khỏi thành kiến dành cho Kỷ Hòa, suy nghĩ lại, cô ta chợt nhận ra... Kỷ Hòa nói đúng.
Thật là mất mặt quá!
Cô ta vốn tưởng rằng một "bình hoa di động" như Kỷ Hòa chắc chắn chưa diễn xong đã bị đạo diễn quát đuổi ra ngoài rồi.
Không ngờ diễn hồi lâu, hóa ra người mắc lỗi lại chính là mình?
Giang Tinh Luật không cho cô ta cơ hội phản bác, thẳng thừng nói:
"Ôn Hân, cô về nghiên cứu kịch bản lại cho kỹ. Nếu cảnh tiếp theo vẫn có vấn đề, chúng tôi sẽ đổi diễn viên bất cứ lúc nào."
Nếu là đạo diễn khác, có thể họ sẽ không dám cứng rắn đến vậy.
Nhưng Giang Tinh Luật là công tử nhỏ nhà họ Giang, anh ta có đủ tự tin để cương quyết.
Chỉ có diễn viên xin vai của anh ta, chứ anh ta không bao giờ phải xin ai đóng phim của mình.
Nói xong, anh ta quay sang Kỷ Hòa:
"Được rồi, cô Kỷ, cô có thể về chờ thông báo."
Kỷ Hòa gật đầu: "Vâng."
Nói xong, cô xoay người rời khỏi phòng.
—
Giờ nghỉ giải lao, La Dặc vội vàng đuổi theo cô ra ngoài.
"Đại sư Kỷ! Tôi tiễn cô ra cổng!"
Anh ta hào hứng đến mức Kỷ Hòa không lay chuyển nổi, đành để mặc anh ta đi cùng.
La Dặc vừa đi vừa vui vẻ nói:
"Cô yên tâm đi, Giang Tinh Luật chỉ hay xị mặt và ít nói thôi. Với hiểu biết của tôi về anh ta, hôm nay anh ta hài lòng lắm, cô cứ về nhà chờ tin tốt đi!"
Dừng một chút, anh ta hạ giọng nhắc nhở:
"Nhưng... Cô Kỷ này, e là cô phải chuẩn bị trước tâm lý. Bộ phim này chưa chắc đã nổi đâu, mà có nổi thì cũng là nổi vì bị chửi thôi."
Kỷ Hòa nhíu mày: "Tại sao?"
La Dặc thở dài:
"Cô biết Tề Nam Phong chứ? Chính là tác giả của tiểu thuyết gốc Hồng Trang. Trước đây sách của cậu ấy lúc nào cũng bán chạy, gần như cuốn nào cũng được chuyển thể thành phim, fan còn nhiều hơn cả mấy minh tinh nhỏ. Xưa nay cậu ấy không dính bất kỳ tai tiếng nào… mãi đến khi Hồng Trang xuất hiện."
Kỷ Hòa nghi hoặc: "Tại cuốn sách này không hay sao?"
"Không phải, cuốn sách này rất hay. Chỉ là, nó có độ trùng khớp cao với một tiểu thuyết khác tên Giang Hà Lệnh. Hình tượng nhân vật, mạch truyện chính, tình tiết… gần như là y hệt nhau."
Kỷ Hòa trầm ngâm: "Vậy là đạo nhái?"
"Không! Tôi có quan hệ cá nhân với Tề Nam Phong, tôi rất hiểu cậu ấy. Cậu ấy không phải loại người như vậy."
La Dặc lắc đầu, vẻ mặt đầy bất lực:
"Hơn nữa, một tác giả nổi tiếng như cậu ấy, lúc nào cũng có vô số ánh mắt dõi theo, sao có thể làm ra chuyện tự hủy danh tiếng như vậy được?"
Anh ta thở dài một hơi:
"Nhưng tiếc là, Giang Hà Lệnh phát hành trước Hồng Trang, đây là sự thật không thể thay đổi. Tề Nam Phong nói mình không đạo văn nhưng chẳng ai tin cả, bị chửi thảm trên mạng. Giang Tinh Luật là fan cứng của cậu ấy, anh ta không tin lời mắng chửi đó, còn cố tình mua bản quyền Hồng Trang làm phim, chính là để ủng hộ thần tượng."
Chẳng trách.
Bây giờ Kỷ Hòa mới hiểu.
Chẳng trách công tử nhỏ nhà họ Giang từ bỏ cuộc sống an nhàn, nhất quyết nhảy vào giới giải trí chịu khổ.
Thì ra là vì thần tượng của anh ta.
—
Nói với La Dặc thêm vài câu, Kỷ Hòa định rời đi.
Đi ngang qua một con hẻm nhỏ, đột nhiên cô nghe thấy tiếng hét thất thanh:
"Cứu mạng! Có người cướp của!"
Cướp?
Kỷ Hòa khẽ nhíu mày, bấm tay tính toán một chút, sau đó sải bước đi về phía con hẻm.
Vừa tới nơi, cô đã thấy một cô gái mặc váy trắng quỳ rạp dưới đất, tóc tai rối bời.
Trước mặt cô ấy là hai thanh niên tóc vàng, đang giằng co chiếc túi xách trên tay cô gái.
Vừa kéo vừa đá thẳng vào người cô ấy:
"Buông tay không?! Mẹ kiếp, đám con gái tụi mày, cần tiền không cần mạng à?! Còn không chịu nhả ra hả?!"
Cô gái bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập, nhưng không hiểu trong túi có thứ gì quan trọng mà cô ấy vẫn không chịu buông.
Lúc này, giọng nói lạnh lùng của Kỷ Hòa vang lên:
"Dừng tay."
Nếu là người bình thường, e là họ sẽ e ngại chênh lệch thể lực mà không dám tiến lên.
Nhưng Kỷ Hòa thì khác.
Cô gái mặc váy trắng này coi như may mắn, đúng lúc gặp cô đi ngang qua.
Tuy dáng người Kỷ Hòa mảnh mai, nhưng chỉ nhìn bề ngoài, chẳng ai có thể ngờ được rằng cô còn có một mặt bạo lực.
Cô vốn đã chuẩn bị tinh thần phải dạy dỗ hai tên côn đồ này một trận.
Nhưng ngoài dự đoán, hai tên tóc vàng chỉ vừa liếc cô một cái đã lập tức buông túi xách, quay đầu bỏ chạy mất dạng.
Kỷ Hòa thoáng nhướng mày.
"Ồ, còn có mắt nhìn phết nhỉ."
Cô khoanh tay, dựa lưng vào tường nhìn theo bóng hai tên tóc vàng rời đi. Cũng tốt, cô đỡ phải tự ra tay.
Chỉ là…
Kỷ Hòa nheo mắt lại, đáy mắt xẹt qua tia nghi hoặc. Cảm giác như có gì đó không đúng lắm.
Cô gái bị giật túi khi nãy loạng choạng bò dậy, liên tục cúi đầu cảm ơn, mắt đỏ hoe như sắp khóc:
"Chị ơi, cảm ơn chị đã cứu em!"
Kỷ Hòa đưa mắt nhìn cô ta, giọng điềm nhiên:
"Cô không sao chứ?"
"Không sao ạ… chỉ là em sợ lắm." Cô gái siết chặt quai túi, vẫn chưa hết bàng hoàng. "Em chỉ đang trên đường về nhà thôi, vậy mà hai tên kia đột nhiên nhảy ra… Em không dám đi một mình nữa."
Gương mặt non nớt của cô gái còn vương nước mắt, ánh mắt bất lực mà sợ hãi.
Kỷ Hòa vốn định nói gì đó nhưng bất chợt, trong đầu cô hiện lên vài hình ảnh vụn vặt.
… Chà chà, thì ra là vậy sao?
Khóe môi cô cong lên đầy hứng thú.
"Nhà cô gần đây nhỉ? Hay để tôi đưa cô về?"
"Dạ? Được ạ!"
Cô gái vội vàng đồng ý, như sợ cô sẽ đổi ý.
Mọi chuyện diễn ra hết sức bình thường, từ lúc họ rời khỏi con hẻm, đi qua vài con phố nhỏ, rồi đến khi cô gái nhảy chân sáo bước vào nhà. Không có bất kỳ điều gì bất thường cả.
Phảng phất như đây chỉ là một tình huống "anh hùng cứu mỹ nhân" đơn thuần, còn cô chỉ là người suy nghĩ quá nhiều.
Kỷ Hòa nhìn theo bóng cô gái dần khuất sau cánh cửa, nhún vai.
Vừa xoay người định rời đi—
Chợt, một đôi tay từ phía sau thò ra, siết chặt lấy vai cô!
Ngay sau đó, một miếng vải tẩm thuốc mê bịt chặt lấy miệng.
Cảm giác choáng váng ập đến—
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, cô chỉ kịp nghe thấy tiếng gió rít bên tai.