Từ lúc học lớp mười một, cậu ấy đã thầm thích một nữ sinh.
Nhưng khi đó, bọn họ vẫn còn quá trẻ. Cấp ba là khoảng thời gian quan trọng, ai ai cũng dốc sức học hành, thế nên cậu ấy không dám thổ lộ, chỉ có thể che giấu tình cảm của mình, lấy danh nghĩa bạn bè mà ở bên cạnh cô ấy.
Trường cấp ba của họ có một quy định: chỗ ngồi sẽ được sắp xếp dựa theo thành tích. Những học sinh có điểm số cao sẽ được ưu tiên chọn chỗ trước.
Mà thành tích của cậu ấy… cực kỳ thảm hại, lúc nào cũng lẹt đẹt cuối lớp. Ngược lại, cô gái kia lại là một học bá chính hiệu, năm nào cũng đứng nhất.
Vì muốn được ngồi gần cô ấy hơn, cậu ấy bắt đầu thay đổi.
Cậu bỏ game, không còn trốn học, thay vào đó là vùi đầu vào sách vở, chăm chỉ giải những đề thi khô khan.
Cuối cùng, sự nỗ lực của cậu cũng có kết quả. Thành tích được cải thiện, cậu ấy đã có thể đuổi kịp nữ sinh kia và thành công được xếp ngồi chung bàn với cô ấy.
Ban đầu, cậu dự định sau khi thi đại học xong sẽ tỏ tình, nhưng cậu không thể ngờ được—việc trở thành bạn cùng bàn với cô ấy lại dẫn đến một sự kiện ngoài ý muốn.
Vào ngày họp phụ huynh, ba mẹ hai bên đã có cơ hội làm quen.
Lúc đầu, chỉ là vì lịch sự mà họ trao đổi WeChat với nhau. Nhưng rồi không biết từ lúc nào, hai người càng ngày càng thân thiết.
Bình luận nổ tung:
"Trời má, chuyện gì mà thành ra bi kịch thế này…"
"Khó xử thật sự. Nhưng chuyện này cũng không thể nói với người lớn được."
Đúng vậy, có thể nói với ba mẹ được sao?
Đương nhiên, dù là cậu ấy hay nữ sinh kia cũng không ai dám nhắc đến.
Nếu không, cô ấy đã chẳng từ chối lời tỏ tình của cậu ấy.
Nam sinh cười khổ:
"Không sao đâu, cảm ơn chủ kênh. Chỉ cần biết cậu ấy cũng từng thích em, vậy là đủ rồi. Ít nhất thì… thanh xuân của em cũng không quá đau khổ.
Mặc dù kết cục không tốt đẹp, nhưng cuối cùng em cũng có thể kết thúc nỗi thầm mến này rồi."
Nói xong, cậu chuẩn bị ngắt mic. Nhưng đúng lúc đó, Kỷ Hòa bỗng lên tiếng:
"Khoan đã. Cậu và nữ sinh mà cậu thích… có duyên phận đấy."
Nam sinh sững sờ:
"Duyên phận gì chứ?" Cậu lắc đầu, giọng nói đầy mâu thuẫn. "Em không thể để mẹ mình phải hy sinh vì hạnh phúc của em, cũng không thể gây ra chuyện… loạn… loạn luân được."
Kỷ Hòa khẽ nhíu mày:
"Nhưng mà… cậu không phải con ruột của mẹ cậu."
Nam sinh sững sờ.
"Cậu là con nuôi, được bà ấy nhận từ cô nhi viện."
"???" Nam sinh kinh ngạc cực độ, giọng nói gần như vỡ ra:
"Sao có thể thế được? Em đã từng gặp ba em rồi mà! Mặc dù ba mẹ em ly hôn nhưng…"
"Không." Kỷ Hòa lắc đầu.
"Mẹ cậu chưa từng kết hôn với ai cả, nói gì đến ly hôn.
Lúc còn trẻ, gia đình cũng từng thúc giục bà ấy lấy chồng, nhưng bà ấy không thích ai cả, nên kiên quyết không chấp nhận.
Bà ấy cảm thấy, nếu không có người khiến mình muốn kết hôn, thì độc thân cả đời cũng chẳng sao.
Sau đó, bà ấy nhận nuôi cậu từ cô nhi viện."
Bình luận bùng nổ:
"Trời má, thời đó mà bà mẹ này đã ngầu dữ vậy hả?!"
"Đúng đó! Tư tưởng còn hiện đại hơn cả phụ nữ thời nay nữa!"
Nhưng lúc này, Kỷ Hòa lại bất giác khựng lại.
Cô bấm đốt ngón tay, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Quào…
Nam sinh này cũng được nhận nuôi từ cô nhi viện Ngọc Tuyền.
Nói đến cô nhi viện Ngọc Tuyền… không biết bây giờ Như Nguyệt thế nào rồi?
Lúc trước, cô từng bói một quẻ, thấy rằng sau này Như Nguyệt sẽ được một gia đình tốt bụng nhận nuôi.
Chắc hẳn hiện tại, cuộc sống của cô bé đã vô lo vô nghĩ rồi nhỉ?
—
Trong khi đó, nam sinh vẫn đang chìm trong cơn chấn động.
Cậu ấy lẩm bẩm, vẫn chưa thể tiếp nhận sự thật này:
"Vậy… người ba mà em đã gặp thì sao?"
"Đó là bạn của mẹ cậu." Kỷ Hòa thản nhiên nói.
"Mẹ cậu sợ cậu cảm thấy mình khác biệt với những đứa trẻ khác, nên mới nói dối như vậy.
Thực ra, giữa hai người họ không có bất kỳ mối quan hệ nào. Họ chưa từng kết hôn, cũng không phải là vợ chồng đã ly hôn."
Nam sinh siết chặt điện thoại, lòng cậu như có một cơn sóng lớn cuộn trào.
Kỷ Hòa nhìn cậu, bình tĩnh nói tiếp:
"Nếu cậu không tin tôi, bây giờ cậu hãy tìm dưới gầm giường mẹ cậu đi.
Có thể sẽ thấy một cái hộp nhỏ màu đỏ… trong đó có giấy chứng nhận nhận nuôi cậu."
Học sinh nam lắc đầu, giọng nói chắc nịch:
"Không cần đâu, chủ kênh. Em tin lời chị."
Cậu là fan ruột của Kỷ Hòa, đã theo dõi livestream của cô rất nhiều lần.
Cho dù người ngoài có thấy chuyện này hoang đường đến mức nào, nhưng chỉ cần là lời Kỷ Hòa nói thì cậu tuyệt đối tin tưởng.
Được nhận nuôi sao?
Thực ra, cậu không cảm thấy đây là chuyện gì đáng để đau lòng.
Ngược lại, cậu thấy mình thật may mắn vì đã gặp được một người xa lạ nhưng vẫn yêu thương mình.
Kỷ Hòa hơi nghiêng đầu, ánh mắt ẩn chứa ý cười:
"Cho dù người khác nghĩ thế nào, nhưng chuyện này đối với cậu lại là một điều tốt, không phải sao?"
Bình luận nhanh chóng nổ tung.
"[Đúng vậy! Nếu cậu là con nuôi thì cho dù hai người họ có kết hôn, chuyện cậu thích cô ấy cũng đâu bị ảnh hưởng nữa.]"
"[Cười xỉu! Dù nhìn từ góc độ nào thì cậu cũng vẫn phải gọi mẹ cậu là mẹ thôi. Chỉ khác là từ 'con trai giả' biến thành 'con trai thật' thôi mà.]"
"[Hay rồi, thế này thì sau khi kết hôn, hai người chính thức trở thành người một nhà luôn.]"
"[Con rể nuôi từ bé! Mười tám năm nuôi thành bạn đời ha ha ha. Không hiểu sao tự nhiên tôi thấy hơi ngọt ngào luôn ấy.]"
Kỷ Hòa khẽ bấm đốt ngón tay, tính toán một chút rồi mỉm cười:
"Tương lai của hai người cũng rất tốt. Không thể nói là giàu sang phú quý, nhưng ít nhất cũng chẳng bao giờ phải lo chuyện tiền bạc. Hai người cũng sẽ có một đứa con giỏi giang giống như ba mẹ nó vậy."
Cô còn biết nhiều hơn thế, nhưng không nói ra.
Bởi vì đôi khi, đời người chính là một cuộc thám hiểm. Nếu biết trước mọi thứ, chẳng phải sẽ rất vô vị sao?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại...
"Nhưng mà, dù sao thì bây giờ hai người còn chưa tốt nghiệp, cứ bình tĩnh một chút đã."
Giọng nói nghiêm túc của Kỷ Hòa vừa dứt, khu bình luận lập tức bùng nổ trận cười.
"[Tôi cười xỉu! Cô Kỷ - chân thành online rồi!]"
"[Sao tự nhiên tôi thấy Kỷ Hòa giống y hệt cô chủ nhiệm cấp ba của tôi thế nhỉ?! Khủng khiếp thật sự!]"
"[Không đâu, Kỷ Hòa hiền hơn giáo viên chủ nhiệm cấp ba của tôi nhiều! Cô chủ nhiệm của tôi như ác ma ấy! Thành tích có tốt đến đâu cũng không quan trọng, chỉ cần yêu sớm là chắc chắn bị mời phụ huynh.]"
"[Haiz, ai mà chưa từng trải qua thời thanh xuân cơ chứ? Ai mà chưa từng có một đoạn rung động ngây thơ và dại khờ? Chỉ cần không quá đáng, không làm ảnh hưởng đến tương lai, thật sự không cần xem chuyện yêu sớm như tai họa.]"
"[Bà chị bên trên nói đúng lắm! Làm tôi nhớ đến mấy bạn gái thời cấp ba của tôi quá. Tiểu Thúy, Tú Tú, Nhã Nhã, Đình Đình, Phương Phương, Na Na, Tiểu Mai… Mọi người có khỏe không?]"
"[Ủa ông anh trên kia có tình sử ghê vậy?!]"
Thấy khu bình luận bắt đầu tràn ngập hồi ức thanh xuân, khóe miệng Kỷ Hòa giật giật. Không chần chừ nữa, cô nhấn kết nối lần ba.
Người xuất hiện trên màn hình là một nữ sinh vô cùng xinh đẹp.
ID của cô ấy là Tiểu Nghiên ngọt ngào.
Nếu bàn về nhan sắc, cô ấy không hề thua kém những nữ minh tinh trong giới giải trí.
Thế nhưng, biểu cảm của Tiểu Nghiên ngọt ngào lại mang theo vài phần kinh ngạc.