Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 432



Cô không còn nhớ rõ có bao nhiêu đêm, cô ngồi trước bàn, nhìn màn hình máy tính suốt tám tiếng liền, đến mức nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Làm việc đến mức suy sụp.

Nhưng ác mộng vẫn chưa dừng lại ở đó...

Nếu Thương Nhan than phiền rằng nhiệm vụ quá nhiều, Ngô Xuân sẽ lập tức dùng giọng điệu dịu dàng nhưng đầy châm chọc để từ chối:

“Có bao nhiêu sinh viên rảnh rỗi, sao đến lượt em lại than không có thời gian? Những sinh viên khác của tôi có ai như em đâu? Em không thấy vấn đề là ở chính mình sao? Nếu bây giờ còn lười biếng buông thả thế này, đến khi ra xã hội rồi, em tính sống sao?”

Lời lẽ của bà ta không có chút thương tình nào, như một lưỡi dao sắc bén cứa thẳng vào lòng tự trọng của Thương Nhan.

Có những lúc cô đã không chịu nổi nữa, từng nghĩ đến việc nhờ ba mẹ giúp đỡ. Nhưng họ chỉ là những công nhân bình thường, học vấn không cao, từ lâu đã xem giảng viên đại học như những nhân vật có quyền lực tối thượng, không thể đắc tội.

“Thương Nhan à, con không được cãi lời cô giáo đâu! Nếu lỡ làm phật ý cô ấy, cô ấy đánh giá con thấp, không giao cho con hạng mục nào, thậm chí không cho con tốt nghiệp, sau này con lấy gì mà kiếm việc?”

Cô chỉ biết cười khổ. Hóa ra, trong mắt ba mẹ, cô không khác gì một con cừu non, phải cúi đầu chấp nhận số phận.

Thời gian trôi qua, ngay cả chính cô cũng bắt đầu nghi ngờ bản thân.

Trong đầu cô, như có hai giọng nói không ngừng vang lên, tranh cãi với nhau.

“Sao mãi vẫn chưa làm xong nhiệm vụ? Ngày nào cũng thức khuya là sao? Giáo viên thì có thể sai được à? Rõ ràng là do mày có vấn đề!”

“Tôi… tôi có vấn đề gì chứ?”

“Nếu mày bắt đầu sớm hơn, ngủ ít đi một chút, cố gắng thêm chút nữa, thì có đến mức này không?”

“Nhưng… nhưng tôi thật sự đã cố hết sức rồi…”

“Đó là vì mày ngu dốt, lười biếng, vô dụng! Bố mẹ vất vả nuôi mày mười tám năm, kết quả lại nuôi ra một kẻ thất bại. Ngay cả quan hệ với giảng viên hướng dẫn cũng không biết xử lý, mày định tốt nghiệp muộn à? Thật đáng xấu hổ! Hàng trăm ngàn sinh viên, thiếu gì người tài giỏi, ai cần một kẻ vô dụng như mày? Chết đi.”

Cô không biết mình đã nghĩ đến cái chết bao nhiêu lần.

Nhưng giọt nước tràn ly, đẩy cô đến bờ vực tuyệt vọng, chính là cuộc thi nghệ thuật cấp quốc gia.

Với sinh viên mỹ thuật, đây là một trong những cuộc thi quan trọng nhất, có thể ảnh hưởng đến cả sự nghiệp tương lai.

Lúc ấy, Ngô Xuân giao nhiệm vụ này cho cô, nói rằng cuộc thi sẽ làm đẹp CV và bảo cô tham gia.

Cô đã đồng ý.

Suốt nửa năm trời, cô dốc toàn bộ sức lực vào tác phẩm dự thi. Không có cuối tuần, không có kỳ nghỉ, không có những buổi tụ tập bạn bè. Chỉ có cô, cây bút, bảng vẽ, và những đêm dài không ngủ.

Đến ngày chung kết, cô đã liên tục làm việc không ngừng suốt hai tháng trời.

Nhưng cuối cùng, khi kết quả công bố, cái tên trên tác phẩm lại không phải của cô.

Giáo sư Ngô Xuân đã đề tên mình vào vị trí tác giả chính. Còn người đứng thứ hai trong danh sách cũng chẳng phải cô, mà là một nữ sinh có gia thế, xuất thân giàu có, gia đình có mối quan hệ với bà ta.

Cô—người tạo ra tác phẩm, người đã vắt kiệt mồ hôi và nước mắt cho nó—chỉ được xếp ở vị trí thứ ba.

Nhìn kết quả, Thương Nhan cảm thấy toàn thân lạnh buốt.

Cô như một con rối bị giật dây, đầu óc trống rỗng, cảm giác như cả thế giới đang sụp đổ trước mặt mình.

Chưa bao giờ trong suốt những năm đại học, cô cảm thấy mệt mỏi đến vậy.

Cô còn nhớ rõ, khi vừa bước chân vào trường, cô đã hăng hái và tràn đầy hy vọng thế nào. Cô từng nghĩ mình sẽ vươn cao, bay xa, tạo nên dấu ấn riêng.

Nhưng giờ đây, giấc mơ ấy chỉ còn là một đống tro tàn.

Bên tai cô vẫn còn vang vọng giọng nói của Ngô Xuân.

“Thương Nhan, cuộc thi này một mình em tham gia thì không ổn, tôi sẽ tìm cho em một đồng đội.”

… Đồng đội gì chứ? Tôi biết rõ đó là người đã đút lót tiền cho cô, cô chỉ đang lợi dụng tôi để giúp người ta mà thôi.

“Đàn chị kia đang học thạc sĩ, nếu không đoạt giải thì sẽ không đủ điều kiện tốt nghiệp, phải hoãn lại. Em mới chỉ là sinh viên năm ba, còn nhiều cơ hội, nên nhường cho chị ấy một chút đi.”

… Dựa vào cái gì chứ? Tôi hỏi cô, dựa vào cái gì?

Nửa năm ròng rã tôi vẽ tranh, ngày nào cũng ngồi lì trước máy tính, thức trắng đêm hoàn thành từng nét bút. Không biết bao nhiêu lần tôi đau đớn đến bật khóc bên bàn vẽ.

Tác phẩm đó là của tôi!

Là tâm huyết của tôi!

Dựa vào cái gì mà cô có quyền cướp đi công sức của tôi rồi nói một cách nhẹ nhàng như vậy?

Những sinh viên khác khi nộp bài sẽ được giảng viên khen ngợi, nhưng khi đến lượt tôi, tôi chỉ nhận được một câu nói lạnh lùng:

"Bài tệ quá, bỏ hết đi. Ngày mai nộp lại cho tôi."

Từ ngày tôi chọn bà ta làm giảng viên hướng dẫn, cuộc sống của tôi chỉ toàn là chèn ép và áp bức.

Nhưng tôi không bao giờ... chịu đựng nữa.

Bà ta cũng không thể tiếp tục đày đọa tôi được nữa.

Thương Nhan đứng dậy, nhìn chằm chằm vào tấm giấy khen thưởng với tên mình ở vị trí thứ ba. Cô ta cười nhạt, rồi xé nát tờ giấy ấy, mặc cho từng mảnh vụn rơi lả tả xuống nền đất.

Sau đó, cô ta bước lên mép sân thượng, ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, rồi nhảy xuống.

Oán khí của cô ta vẫn còn đọng lại.

Nó trói buộc linh hồn cô ta trong thế gian này, không thể đi vào địa phủ, cũng không thể đầu thai.

Thương Nhan cứ thế lang thang, và cuối cùng, cô ta lại quay về trường học.

Ngày hôm đó, khi Cốc Tinh mở tủ tìm giấy vẽ, cô vô tình đánh thức một linh hồn đã ngủ vùi quá lâu.

Thương Nhan tỉnh lại, bực bội nhận ra rằng cái c.h.ế.t của mình chẳng hề ảnh hưởng đến Ngô Xuân chút nào.

Bà ta vẫn ung dung sống tốt, vẫn ngang nhiên chiếm đoạt giải thưởng vốn thuộc về cô, thậm chí còn được thăng chức.

Và bà ta vẫn tiếp tục chèn ép những sinh viên khốn khổ khác – những người yếu đuối, không dám phản kháng, giống như cô ta ngày trước.

Nhưng điều đó không quan trọng nữa.

Bởi vì Thương Nhan đã chết.

Cô ta không còn biết sợ là gì nữa.

Sau khi kể lại câu chuyện của mình cho Cốc Tinh, cô ta chậm rãi nói:

"Tôi thực sự hối hận. Lúc còn sống, tôi đã quá yếu đuối, nhịn hết lần này sang lần khác. Mặc dù người c.h.ế.t là tôi, nhưng người thật sự nên c.h.ế.t lại là người khác."

Cốc Tinh nhíu mày:

"Nếu cô muốn báo thù, sao không g.i.ế.c c.h.ế.t giáo sư Ngô Xuân?"

Thương Nhan khẽ cười, ánh mắt lạnh lẽo:

"Tôi không định để bà ta c.h.ế.t một cách đơn giản. Trên đời này còn có thứ đáng sợ hơn cả cái chết."

Cô ta siết chặt nắm tay, từng lời thốt ra đều ngập tràn hận ý:

"Tôi muốn tất cả mọi người biết bộ mặt thật của bà ta. Một giáo viên như bà ta không xứng đáng được sống yên ổn trên thế giới này."

Nói xong, cô ta liếc nhìn Cốc Tinh một lần nữa.

Linh hồn đã c.h.ế.t có thể nhìn thấy những thứ mà con người không thể.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com