Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 442



Chôn vùi cả cuộc đời với một người không thuộc về thế giới này… rốt cuộc là cảm giác gì?

Mạnh Phi Văn không biết.

Chỉ biết rằng, cậu ta đã thử yêu như bao người khác, nhưng kết cục chưa bao giờ tốt đẹp.

Những cô gái ở bên cậu ta, nếu không bị ác mộng hành hạ đến mức sợ hãi phát điên, thì chẳng bao lâu cũng sẽ nói lời chia tay.

Mạnh Phi Văn bắt đầu nhận ra điều bất thường. Những hiện tượng kỳ quái lặp đi lặp lại khiến cậu dần đoán được nguyên nhân có lẽ chính là chiếc vòng ngọc trên cổ tay mình.

Vòng ngọc, lại là vòng ngọc.

Đây không chỉ đơn thuần là một món trang sức, mà là thực thể ngưng tụ từ linh khí của nữ quỷ năm xưa.

Chẳng lẽ cả đời này cậu thật sự không thể thoát khỏi chiếc vòng tay này? Không thể thoát khỏi nữ quỷ ấy sao?

Mỗi đêm, khi nằm trên giường, Mạnh Phi Văn đều trằn trọc nghĩ về chuyện này. Ý nghĩ đó như một tảng đá đè nặng trong lòng, khiến cậu không sao chợp mắt.

Nhưng rồi, trong một thoáng chợt nhớ ra điều gì đó, cậu lập tức mở trừng mắt.

Năm đó, khi nữ quỷ đưa chiếc vòng ngọc cho cậu, bà ta đã yêu cầu cậu nhỏ một giọt máu vào trong. Có phải đây chính là cách để hình thành giao ước?

Nếu là như vậy… có khi nào, chỉ cần sử dụng phương pháp tương tự, cậu có thể khóa chiếc vòng này lại lần nữa?

Ý tưởng lóe lên trong đầu khiến nhịp thở của Mạnh Phi Văn khẽ thay đổi. Nhưng ngay lập tức, một vấn đề khác nảy sinh—muốn làm được vậy, cậu cần có máu.

Nhưng… là máu của ai?

Cậu nhìn xuống chiếc vòng ngọc trên cổ tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bề mặt xanh biếc. Nhà họ Mạnh không ai làm trong ngành y, muốn có được máu người khác mà không bị nghi ngờ, không phải chuyện dễ dàng.

Cậu cứ nghĩ mãi, nghĩ mãi…

Rồi ông trời đưa đến cho cậu một cơ hội.

Hôm đó, thời tiết nóng bức hơn thường lệ.

Khi cả nhà đang quây quần bên bàn ăn, Mạnh Phi Thanh đột nhiên chảy máu mũi!

Anh trai cậu giơ tay bịt mũi lại thật nhanh, nhưng vẫn có mấy giọt máu nhỏ xuống sàn nhà.

Mạnh Phi Văn lập tức đứng dậy, đưa cho anh trai vài tờ khăn giấy.

"Anh, anh không sao chứ?"

"Không sao." Mạnh Phi Thanh xua tay, tỏ ý bản thân vẫn ổn.

Mạnh Phi Văn cúi xuống, dùng khăn giấy cẩn thận lau sạch từng giọt máu trên sàn.

Mạnh Phi Thanh khẽ nhíu mày: "Lạ thật, sao tự nhiên anh lại bị chảy máu mũi nhỉ?"

"Có lẽ do trời hanh khô quá, trong người bị nóng. Trong phòng em có mấy miếng dán làm mát, em đi lấy cho anh nhé."

Nói rồi, cậu nhanh chóng bước vào phòng mình.

Mở ngăn kéo, Mạnh Phi Văn lấy ra mấy miếng dán làm mát được để dưới đáy tủ. Nhưng khi vừa định quay ra, ánh mắt cậu vô tình dừng lại trên bàn—chỗ cậu tiện tay đặt mấy tờ giấy ăn khi nãy.

Những vệt máu đỏ sẫm vẫn còn nguyên trên giấy.

Đồng tử Mạnh Phi Văn khẽ co lại.

Đây không phải chính là thứ cậu vẫn tìm kiếm sao?

Nhưng… đây là máu của anh trai cậu.

Nếu cậu thực sự làm vậy, nữ quỷ không quấn lấy cậu nữa, liệu có quay sang quấn lấy anh trai không?

Lý trí bảo rằng cậu không nên làm thế.

Nhưng khi nhìn xuống chiếc vòng ngọc trên tay, ánh sáng xanh nhàn nhạt khẽ lóe lên, một giọng nói vang lên trong đầu cậu, thì thầm đầy mê hoặc:

"... Cậu thật sự chịu được cuộc sống mấy chục năm nữa bị khóa chặt với một người chết sao?"

Cậu cắn môi, cố gắng xua đi suy nghĩ đó.

"Nhưng dù sao tôi cũng đã từng được nữ quỷ giúp đỡ, anh trai tôi vô tội. Tôi không thể để anh ấy phải gánh thay tôi được..."

Giọng nói ấy lại vang lên, từng câu từng chữ như rót thẳng vào suy nghĩ của cậu:

"Vậy ai sẽ gánh thay cậu đây? Nếu không phải cậu, thì chỉ có thể là người khác."

"Nhưng… không còn cách nào khác sao? Chẳng lẽ nhất định phải là anh ấy?"

"Cậu đã tìm kiếm bao lâu rồi? Có lấy được máu của ai khác không? Hay là, cậu cứ tạm thời dùng máu của anh trai trước đi, sau này nghĩ cách cứu anh ấy cũng chưa muộn. Dù sao, nữ quỷ vẫn đang say ngủ, chưa thể lập tức quấn lấy anh ấy đâu."

Lồng ngực Mạnh Phi Văn phập phồng. Cậu siết chặt mấy tờ giấy ăn trong tay.

"... Đúng, tôi không muốn hại anh trai. Chỉ là tạm thời để anh ấy gánh thay tôi một chút thôi. Sau này tôi sẽ nhanh chóng tìm cách hóa giải lời nguyền này..."

"Thế là được rồi. Cứ làm như vậy đi."

Cứ làm như vậy đi!

Bàn tay cậu run rẩy tháo chiếc vòng khỏi cổ tay, rồi cẩn thận cầm lấy tờ giấy ăn thấm máu của Mạnh Phi Thanh.

Từng giọt mồ hôi rịn ra trên trán.

Nhưng cậu vẫn chậm rãi ấn tờ giấy ấy lên chiếc vòng tay.

Vòng tay chạm vào máu tươi, lập tức phát ra ánh sáng nhạt nhòa.

Dưới ánh mặt trời, sắc xanh trên vòng ngọc trở nên chói mắt một cách kỳ lạ, dù ban ngày nhưng vẫn có chút quỷ dị khó tả.

Mạnh Phi Văn trở lại phòng khách, đưa miếng dán làm mát cho Mạnh Phi Thanh, đồng thời chìa ra một chiếc vòng ngọc.

"Anh, em tặng anh cái vòng này. Trước đó em cố ý lên chùa cầu bình an cho anh, nhưng quên mất, mãi tới hôm nay mở tủ ra mới nhớ."

Mạnh Phi Thanh không hề nghi ngờ, chỉ nghĩ đây là quà em trai tặng, vui vẻ nhận lấy rồi đeo ngay vào tay.

Chiếc vòng có kiểu dáng cổ xưa, đơn giản nhưng tinh tế, dù đàn ông đeo vào cũng không có vẻ nữ tính.

"Cảm ơn em."

Nhìn thấy anh trai chẳng hề tỏ ra nghi ngờ, lúc này Mạnh Phi Văn mới thở phào nhẹ nhõm.



Không phải Mạnh Phi Văn chưa từng nghĩ đến chuyện phá hủy chiếc vòng đó.

Nhưng dù có dùng cách nào, ném mạnh thế nào, nó vẫn không hề vỡ.

Cậu ta từng vứt nó vào thùng rác, thậm chí cố tình mang tới một nơi thật xa rồi bỏ lại. Nhưng sáng hôm sau, vòng tay vẫn trở về, lặng lẽ nằm ngay bên cạnh cậu ta như chưa từng rời đi.

Chuyện này không thể lý giải nổi.

Mãi đến lúc đó, Mạnh Phi Văn mới thực sự hiểu ý nghĩa câu nói của nữ quỷ ngày hôm ấy:

"Cậu không thể ném nó đi."

Đây là một chiếc vòng không thể vứt bỏ.

Một khi đã đeo vào… thì vĩnh viễn không thể thoát ra.

Nhưng lần này…

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Mạnh Phi Văn nhìn xuống cổ tay mình.

Trống trơn.

Vòng tay đã biến mất.

Cậu ta biết, mình đã thành công.

Giờ đây, đã có người thay cậu ta gánh chịu tất cả.

Trong lòng dấy lên một chút áy náy mơ hồ.

Nhưng chỉ trong thoáng chốc, cảm giác ấy nhanh chóng bị niềm vui sướng khi trút bỏ gánh nặng nuốt chửng.

Năm đó, sau khi giúp cậu ta chữa lành đôi chân, nữ quỷ liền chìm vào giấc ngủ sâu, chưa từng xuất hiện.

Chắc hẳn lần đó cô ấy đã tiêu hao quá nhiều tu vi, nguyên khí tổn thương nghiêm trọng, mới rơi vào trạng thái ngủ say như vậy.

Nhưng như thế cũng tốt.

Chỉ cần cô ấy không tỉnh lại, Mạnh Phi Thanh sẽ mãi mãi không phát hiện ra điều bất thường, cũng sẽ không bao giờ phải thực hiện lời hứa năm ấy.

Mạnh Phi Văn từng cho rằng mình có thể giấu bí mật này suốt đời.

Nhưng tiệc vui chóng tàn.

Một tháng trước, nữ quỷ đột nhiên thức tỉnh.

Như cô ấy đã nói… sau khi mất đi phần lớn sức mạnh, ký ức của cô ấy cũng không còn trọn vẹn.

Nhờ cảm ứng với vòng tay, mỗi đêm cô ấy đều tìm đến phòng của Mạnh Phi Thanh, mong anh tiếp tục thực hiện lời hứa năm xưa.

Mạnh Phi Thanh đã tìm đến không ít đại sư nhưng chẳng ai giúp được.

Có người đơn thuần không đủ năng lực, nên không nhìn ra vấn đề.

Cũng có kẻ thực sự đã phát hiện ra chân tướng, nhưng vì bị Mạnh Phi Văn hối lộ nên chọn cách im lặng.

Nhưng lần này…

Kỷ Hòa là do Mạnh Phi Thanh mời đến đột xuất, cậu ta không kịp ra tay như trước.

Bất đắc dĩ, Mạnh Phi Văn chỉ có thể tìm cách khác.

Cậu ta thông đồng với đại sư Tĩnh Huyền, cố ý để ông ta gây rối, ngăn cản Kỷ Hòa điều tra.

Bằng mọi giá, tuyệt đối không thể để Kỷ Hòa nhìn thấy nữ quỷ.

Càng không thể để anh ta biết được sự thật.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com