Bất chấp thể diện, Mạnh Phi Văn vội quỳ rạp xuống, bò về phía Kỷ Hòa, giọng nghẹn ngào van xin:
"Xin cô cứu tôi! Tôi không muốn chết…! Tôi không muốn bị ép thành thân!"
Nữ quỷ đứng trên cao nhìn xuống dáng vẻ nhếch nhác của cậu ta, bỗng bật cười lạnh:
"Ha… Cậu nghĩ tôi sẽ giết cậu sao?"
"Vì cậu mà tôi mất đi linh lực ngàn năm, khổ sở lắm mới khôi phục được chút ít. Cậu cho rằng tôi còn muốn dính vào nghiệp sát sinh vì một kẻ như cậu à?"
"Loại người như cậu… xứng sao?"
Giọng nói lạnh buốt như băng ngấm vào tận xương tủy.
Nhưng điều đó không khiến Mạnh Phi Văn cảm thấy nhẹ nhõm hơn—ngược lại, nỗi sợ càng thêm sâu sắc.
Cô ấy không giết cậu ta… có nghĩa là cô ấy còn muốn tra tấn cậu ta dài lâu hơn!
Không được, không được!
Cậu ta hoảng loạn lùi về sau, nhưng nữ quỷ đã lao đến như cơn gió dữ, vươn tay bóp lấy cằm cậu ta, buộc cậu ta phải nhìn thẳng vào đôi mắt tối đen sâu thẳm kia.
"Tôi đã nói rồi."
"Cho dù tôi ép cậu kết hôn với tôi, thiên đạo cũng chẳng thể trừng phạt tôi."
"Một kẻ lòng lang dạ sói như cậu, tôi đây không thèm!"
"Cậu không chỉ lừa gạt tôi… mà còn lừa dối chính mình. Ngay cả khi đôi chân không còn tật, thì tâm địa của cậu vẫn méo mó, xấu xí đến ghê tởm."
Nói rồi, tay áo cô ấy khẽ vung lên.
Trong nháy mắt, một cơn đau buốt xé toạc hai chân Mạnh Phi Văn!
"Aaaaa!"
Tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp căn phòng.
Cậu ta cảm thấy cơ thể mình mất thăng bằng, ngã xuống đất một cách nặng nề.
"Bịch!"
Hai chân không còn chút sức lực.
Không thể nhấc lên.
Không thể đứng dậy!
"Cậu cảm thấy đáng sợ lắm sao?" Nữ quỷ khoanh tay đứng nhìn cậu ta quằn quại trên đất, nhếch môi lạnh lùng.
"Chẳng phải rất công bằng à?"
"Cậu vốn dĩ không nên có được đôi chân khỏe mạnh này."
"Thứ cậu đánh cắp từ tôi, hôm nay, tôi lấy lại cả gốc lẫn lãi."
Mạnh Phi Văn run rẩy, cố gắng chống tay xuống đất để nhích người lên, nhưng đôi chân hoàn toàn không còn cảm giác.
Không chỉ tật như trước kia… mà là hoàn toàn vô dụng.
Không nhấc lên được nữa.
Không đứng lên được nữa.
Cả đời này, cậu ta sẽ phải ngồi trên xe lăn.
"Không được, không được… Tôi không muốn ngồi xe lăn!"
"Đại sư! Cô cứu tôi!"
Mạnh Phi Văn gào lên, nước mắt giàn giụa, vươn tay nắm lấy vạt áo Kỷ Hòa, giọng nghẹn ngào cầu xin:
"Đại sư, tôi sai rồi! Tôi thật sự biết sai rồi! Cô giỏi lắm mà, đúng không? Cô chắc chắn có cách cứu tôi đúng không? Tôi không thể tàn phế được!"
Kỷ Hòa nhìn cậu ta, ánh mắt vẫn điềm tĩnh như cũ.
Cô lắc đầu.
Mạnh Phi Văn đáng thương, nhưng không đáng để đồng cảm. Cậu ta đang gánh chịu hậu quả của chính mình, chẳng có gì oan ức cả. Nếu đã đồng ý giao dịch, vậy thì cũng phải chấp nhận cái giá phải trả.
Không phải con người lúc nào cũng đúng, cũng như không phải con quỷ nào cũng đáng trách.
Cùng lúc đó, tại buổi tiệc từ thiện.
Kiều Lê ngồi một mình trong góc phòng.
Sảnh tiệc xa hoa tràn ngập ánh sáng rực rỡ. Trên thảm đỏ, những minh tinh khoác lên mình trang phục lộng lẫy, ai nấy đều tỏa sáng như những viên đá quý.
Bầu không khí náo nhiệt, nhưng cô lại chẳng mấy hứng thú.
Đang thất thần, đột nhiên một gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt:
"Chị Kiều, chị nghĩ gì mà thất thần thế? Đừng nói là trúng tiếng sét ái tình với anh đẹp trai nào rồi nhé?"
Người vừa lên tiếng là Thịnh Diệp, nghệ sĩ dưới trướng Kiều Lê.
Anh ta là một trong những ngôi sao đang lên của Xán Tinh, nhưng tính cách lại đơn thuần, không hề có chút kiêu ngạo hay thói xấu thường thấy trong giới giải trí. Ở bên anh ta, có cảm giác như đang trò chuyện với cậu em trai hàng xóm.
Thịnh Diệp tò mò nhìn theo ánh mắt Kiều Lê, nhưng vừa liếc qua đã không nhịn được nhíu mày:
"Chị… Chị đang nhìn cái gì vậy? Đám đàn ông bụng bia đó có gì hay ho đâu?"
Anh ta hạ giọng lẩm bẩm:
"Thảm đỏ toàn là trai xinh gái đẹp, chị không nhìn, lại nhìn mấy ông già đó làm gì?"
Rồi như sực nhớ ra điều gì, anh ta bổ sung:
"À, không đúng! Cũng không thể nói là tất cả đều già, Trần Chinh trông vẫn còn phong độ đấy!"
Người đàn ông Thịnh Diệp nhắc đến chính là Chủ tịch Trần Chinh của Tập đoàn Trần thị, một trong những nhà tài trợ chính của buổi tiệc.
Mặc dù đã gần năm mươi, nhưng ông ta bảo dưỡng bản thân rất tốt, dáng người vẫn cân đối, phong thái lịch lãm. Dù không thể so sánh với minh tinh, nhưng giữa đám doanh nhân thì lại nổi bật hơn hẳn.
"Nhắc mới nhớ…" Thịnh Diệp đột nhiên hạ giọng, mắt sáng rực như phát hiện bí mật động trời. "Chị có nghe đồn gì về Trần Chinh chưa?"
Kiều Lê nhướn mày: "Tin đồn gì?"
"Nghe nói ông ta đang tìm kiếm cô con gái thất lạc của mình!"
"Con gái?" Kiều Lê cau mày. "Không phải ông ta đã có một cô con gái sao?"
"Chị nói cô con gái của vợ hiện tại á?" Thịnh Diệp hạ giọng hơn nữa, đầy vẻ hóng hớt. "Trước khi cưới bà ấy, ông ta từng có một mối tình đầu. Họ có một đứa con gái chung, nhưng chưa từng công khai. Vì lo ảnh hưởng danh tiếng, ông ta luôn tìm kiếm trong âm thầm, không dám để lộ ra ngoài."
Anh ta nhếch môi, giọng đầy vẻ giễu cợt:
"Thế mới nói, cuộc sống của mấy người có tiền đúng là loạn thật!"
Lời vừa dứt, Kiều Lê đột nhiên đứng bật dậy, vỗ mạnh lên vai Thịnh Diệp:
"Đi thôi!"
"Hả? Đi đâu?"
"Đi mời rượu Trần Chinh!"
Thịnh Diệp trợn tròn mắt, suýt nữa thì phun ngụm rượu vang vừa nhấp trong miệng.
"Chờ đã! Mời rượu ông ta làm gì?"
Kiều Lê cười cười: "Tất nhiên là để tạo mối quan hệ. Nếu ông ta có ấn tượng tốt với cậu, có khi sau này còn đầu tư mấy hợp đồng quảng cáo cho cậu đấy!"
"???"
Thịnh Diệp càng nghe càng thấy sai sai.
"Khoan khoan, chị Kiều, đây đâu phải phong cách của chị?"
Anh ta biết rất rõ tính cách Kiều Lê.
Sự nghiệp mà cô có được ngày hôm nay đều là do cô tự tay gây dựng. Kiều Lê căm ghét những kẻ nịnh hót bợ đỡ, lại càng khinh thường việc dựa vào quan hệ để đi lên. Cô chưa bao giờ chủ động lấy lòng ai, thế mà giờ lại muốn tự mình đi mời rượu một ông chủ giàu có?
Có gì đó… không đúng lắm.
Thịnh Diệp còn chưa kịp hỏi thêm, Kiều Lê đã dứt khoát sải bước về phía đám người kia.
Anh ta đành ngậm ngùi đi theo sau.
Dù gì Thịnh Diệp cũng là một minh tinh đang nổi đình đám, Trần Chinh vừa nhận ra cậu ta, lại thấy Kiều Lê đi cùng, nên cũng nể mặt vài phần.
Ông ta khẽ gật đầu chào hỏi, không tỏ rõ cảm xúc.
Kiều Lê lập tức nắm bắt cơ hội, ánh mắt sáng rỡ, nở nụ cười xã giao:
"Sếp Trần, hy vọng sau này chúng ta có cơ hội hợp tác, đến lúc đó mong ông chiếu cố nhiều hơn. Tửu lượng của Thịnh Diệp không tốt, cậu ấy không uống rượu được, vậy nên tôi xin phép thay mặt cậu ấy mời ông một ly."
Nói xong, cô ấy hơi nghiêng ly rượu về phía Trần Chinh.
Thoạt nhìn đây là một động tác mời rượu rất bình thường, nhưng đúng khoảnh khắc hai chiếc ly chạm vào nhau, cổ tay Kiều Lê bất ngờ hơi động một chút—
Rượu trong ly của cô lập tức tràn ra, đổ thẳng lên áo khoác của Trần Chinh.
Thịnh Diệp kinh ngạc đến mức toát mồ hôi lạnh, hốt hoảng bật thốt:
"Chị Kiều..."
Cậu ta thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trước nay Kiều Lê chưa bao giờ vụng về như vậy!
Người trợ lý đứng cạnh Trần Chinh cũng sững sờ, rồi lập tức nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu:
"Thật là lỗ mãng! Áo khoác sếp Trần làm sao mặc được nữa? Bộ này rất đắt tiền đấy!"
"Tôi không cố ý!" Kiều Lê vội vàng nói, ánh mắt tỏ vẻ hối lỗi. "Tôi nhất định sẽ giặt sạch cho ông!"
Dứt lời, cô còn chủ động đưa tay ra.
Lúc bị rượu đổ trúng, Trần Chinh đã nhanh chóng cởi áo khoác ngoài, lúc này chiếc áo vest vẫn còn khoác hờ trên cánh tay ông ta.
Kiều Lê nhẹ nhàng nhận lấy, nét mặt bình tĩnh, không kiêu ngạo cũng chẳng hèn mọn.
Nhưng trợ lý của Trần Chinh vẫn chưa chịu buông tha:
"Đây là đồ được may đo riêng bởi nghệ nhân cao cấp! Cô có biết một số loại vải cao cấp không thể giặt bằng nước hay dùng chất tẩy rửa không? Liệu có chắc có thể làm sạch hoàn toàn không?"
"Nếu cần thiết, tôi có thể bồi thường theo giá trị của nó."