Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 446



Vì không muốn liên lụy đến bạn gái, anh ta quyết định từ hôn, dứt khoát đề nghị chia tay.

Thế nhưng cô gái ấy không chấp nhận.

Dù anh ta có tìm cách đẩy cô ra xa bao nhiêu, cô vẫn kiên trì ở lại, nói rằng dù thế nào cũng sẽ cùng anh ta đi đến cuối con đường.

Ai cũng biết, chi phí điều trị ung thư là một con số khổng lồ, như một cái động không đáy.

Chàng trai gần như dốc cạn toàn bộ số tiền tiết kiệm để chữa bệnh.

Còn cô gái, cô cũng không đứng yên nhìn người mình yêu đau đớn một mình.

Cô bỏ công việc cũ, tìm kiếm một công việc có mức lương cao hơn, bất chấp vất vả, miễn là có thể kiếm được nhiều tiền hơn để giúp anh trang trải chi phí điều trị.

Chính trong quá trình đó, cô gặp người đàn ông trung niên.

Ông ta là cấp trên của cô. Khi cô ứng tuyển vào công ty, một trong những câu hỏi được đặt ra là: "Cô có đang độc thân không?"

Ban đầu, câu hỏi này chỉ nhằm mục đích xác định nhân viên có thể dành bao nhiêu thời gian cho công việc, hay có khả năng gặp phải tình huống khẩn cấp gì không.

Nhưng để có được công việc này, cô bồ nhí đã chọn cách nói dối.

Cô giấu nhẹm việc mình đã có bạn trai.

Vậy là người đàn ông trung niên cứ thế đinh ninh rằng cô gái vẫn còn độc thân.

Và thế là—ông ta rung động.

Lửa lòng bốc lên, ông ta bắt đầu theo đuổi cô bằng mọi cách.

Tiền bạc, quà cáp, những bữa tối xa hoa, những món quà hàng hiệu—

Ông ta không tiếc tay vung tiền.

Ngày lễ hay sinh nhật, chỉ cần có dịp, ông ta lập tức chuyển khoản hàng chục nghìn tệ.

Ban đầu, cô bồ nhí không hề có cảm giác gì với ông ta, thậm chí còn thấy khó chịu.

Nhưng cứ liên tục bị tiền đập vào mặt như vậy…

Dần dần, cô dao động.

Phải biết rằng, để kiếm đủ tiền chữa bệnh cho bạn trai, cô không chỉ làm việc toàn thời gian mà còn nhận thêm việc ngoài giờ, vất vả quần quật từ sáng đến tối.

Dù có mệt đến chết đi sống lại, một tháng cô cũng chỉ kiếm được ba mươi, cùng lắm là bốn mươi nghìn tệ.

Trong khi đó, người đàn ông trung niên kia—chỉ cần một lần chuyển khoản đã là năm chữ số.

Nếu có thể nắm chắc ông ta trong tay, cô sẽ không cần phải vắt kiệt sức mình như thế nữa.

Huống hồ, ông ta đã có gia đình mà vẫn còn theo đuổi cô, chứng tỏ bản thân ông ta cũng không phải người đứng đắn gì.

Vậy thì… cô cũng chẳng cần phải thấy áy náy với ông ta.

"Cứ như vậy, cô bồ nhí dần thay đổi thái độ. Từ lạnh nhạt ban đầu, cô ta trở nên dịu dàng, ân cần, ngoan ngoãn với người đàn ông trung niên.

Bất kể ông ta nói gì, yêu cầu gì, cô ta đều thuận theo, không chút phản kháng.

Nhưng trong lòng cô ta, chỉ có ghê tởm.

Mỗi lần người đàn ông trung niên chuyển khoản, cô ta đều nhẹ nhõm hẳn—số tiền ấy có thể giúp bạn trai mình tiếp tục điều trị, giúp anh ta sống thêm một chút nữa.

[Cười chết mất, cú twist này bất ngờ ghê! Ban đầu còn tưởng là tiểu tam trơ trẽn, ai dè lại thành nữ chính phim tình cảm đau khổ rồi.]

[Bảo cô ta có lương tâm thì cô ta là bồ nhí, bảo cô ta không có lương tâm thì cô ta làm bồ nhí để nuôi người yêu bệnh tật…]

[Lý do lừa tiền này cao cả quá nhỉ, vì tình yêu cơ đấy!]

Người đàn ông trung niên chợt nhớ lại số tiền mình đã chuyển cho cô bồ nhí—đã lên đến mấy trăm nghìn.

Mà toàn bộ đều là tự nguyện.

Ông ta vốn nghĩ, những khoản tiền ấy sẽ khiến người phụ nữ mình yêu hạnh phúc.

Nào ngờ, chúng lại được dùng để nuôi một thằng đàn ông khác.

Trong nháy mắt, cả người ông ta như cứng đờ, chỉ cảm thấy trên đầu mình… xanh rờn.

Kỷ Hòa cất giọng thản nhiên: "Ông thấy rồi đấy. Cô ta chẳng yêu ông, chỉ đang lợi dụng ông mà thôi."

Cô dừng lại một chút, chậm rãi nói tiếp: "Nhìn lại vợ ông đi. Đó là người đã bên ông từ thuở hàn vi, cùng ông gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng. Cô ấy mạnh mẽ, thẳng thắn, không phải kiểu dịu dàng, ngoan ngoãn, nhưng ít nhất cô ấy chưa bao giờ phản bội ông."

Người đàn ông trung niên há miệng, muốn nói gì đó nhưng lại im bặt.

Ông ta vốn định dứt khoát chia tay bồ nhí, không ly hôn với vợ nữa. Nếu ly hôn, ông ta sẽ chẳng còn ai bên cạnh cả.

Nhưng rồi Kỷ Hòa nhẹ nhàng thả xuống một câu cuối cùng:

"Vừa rồi, ông hỏi tôi vợ ông có đồng ý ly hôn không, đúng không? Không cần lo đâu, cô ấy sẽ đồng ý thôi."

Người đàn ông sững sờ.

"Vì tôi sẽ gửi toàn bộ đoạn livestream này cho cô ấy."

[Đỉnh quá chị ơi!!!]

[Chủ kênh ơi, chị xem bói ra được luôn tài khoản của người vợ á? Kinh hãi luôn!]

[Vậy chị có thể bói giúp em số điện thoại của Bành Vu Yến không?]

Kỷ Hòa: "..."

Cô hắng giọng: "Thực ra, chuyện này chẳng có gì khó cả. Nếu mọi người muốn học, tôi có thể dạy."

[Nhanh nhanh nhanh, dạy em với! Em cũng muốn thành đại sư!]

[Học xong em sẽ bói được info crush!]

Kỷ Hòa thản nhiên: "Nghe cho kỹ, tôi chỉ nói một lần thôi đấy."

Cô ngừng lại, nhìn vào màn hình, chậm rãi nói:

"Đầu tiên, bấm vào tài khoản của ông ta, mở danh sách bài đăng lên. Ba năm trước, ông ta có đăng một bức ảnh chụp chung với vợ, mà vợ ông ta có bình luận bên dưới. Tìm theo đó là ra tài khoản cô ấy."

Cô nói với giọng nghiêm túc, gương mặt đoan chính, điềm tĩnh.

Bão bình luận: ???

[Ơ thế mà tôi còn tưởng có thuật toán bí truyền nào ghê gớm lắm!]

[Chủ kênh xấu xa quá, lãng phí hai giây cuộc đời tôi rồi, tôi không vui đâu! Bồi thường bằng một cái hôn đi!]

[Chủ kênh: Cái gì khoa học giải thích được thì đừng dùng huyền học.]"

Người đàn ông trung niên sững sờ, mặt cắt không còn giọt máu.

Phải đến tận lúc này, ông ta mới nhận ra… tất cả bài đăng của mình đều đang ở chế độ công khai!

Cả đoạn phát sóng trực tiếp phơi bày chuyện cắm sừng của mình cũng đang hiên ngang nằm trên mạng, ai ai cũng có thể xem được.

Ông ta hoảng hốt, tay run rẩy bấm điện thoại, định đổi hết tất cả thành riêng tư.

Nhưng… không kịp nữa rồi.

Rất nhiều cư dân mạng tốt bụng đã kịp lưu lại toàn bộ nội dung buổi livestream ngày hôm nay. Không những thế, họ còn nhanh tay gửi video cho tất cả bạn bè của ông ta.

Đúng là đã làm thì phải chịu!

Có gan ngoại tình, có gan phản bội gia đình thì cũng phải có gan đối mặt với sự mất mặt chứ, phải không?



"Người đàn ông này đúng là ghê tởm quá mức! Trước thì muốn ly hôn, bây giờ bồ nhí bỏ rơi rồi lại quay về tìm vợ cũ? Ông ta coi vợ mình là cái gì chứ? Loại người này không xứng đáng có vợ đâu!"

Gõ xong bình luận đầy phẫn nộ trong phòng livestream, Đới Tiệp vô thức nhìn lên đồng hồ.

Đã sáu giờ tối rồi.

Chỉ còn một tiếng nữa là đến cuộc hẹn với bạn trai.

Cô đứng dậy, duỗi lưng một cái rồi cầm bộ trang điểm lên. Một tiếng đủ để trang điểm xong xuôi, vừa kịp lúc bạn trai cô đến. Sau đó, hai người họ có thể tận hưởng bữa tối dưới ánh nến ngay tại nhà.

Lúc dặm kem nền lên mặt, trong lòng Đới Tiệp khẽ xao động.

Cô và bạn trai quen nhau từ thời cấp ba, đến giờ cũng gần tròn mười năm rồi.

Sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, vì điều động công việc, bạn trai cô phải sang nước Y làm việc ba năm.

Không ít cặp đôi yêu xa đã chẳng thể chịu đựng được khoảng cách mà chia tay.

Nhưng họ thì không.

Ba năm xa cách, tình cảm giữa họ không những không phai nhạt mà còn vững chắc hơn.

Lần này bạn trai về nước, hai người họ quyết định tiến đến hôn nhân.

Bạn bè xung quanh nghe tin đều vui vẻ chúc mừng:

"Đới Tiệp ơi, tình cảm của cậu với bạn trai tốt thật đấy! Mọi người vẫn bảo mùa tốt nghiệp là mùa chia tay, vậy mà hai cậu không chỉ bên nhau suốt bao nhiêu năm mà còn sắp đi từ vườn trường tới lễ đường luôn. Lại còn yêu xa ba năm nữa chứ, ngưỡng mộ ghê!"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com