Cô ấy khẽ bật cười, giọng điệu mang theo chút chế nhạo: "Ai cũng hiểu cả mà. Giám khảo cũng phải nhìn sắc mặt nhà đầu tư. Kết quả đã được sắp xếp từ trước rồi."
Quả nhiên, khi Kỷ Hòa vừa bước ra sau cánh gà, Lý Mậu đã đưa cho cô một danh sách.
Bên trên ghi đầy đủ tên của ba mươi lăm thí sinh tham gia vòng này.
Trong đó, một số tên được khoanh tròn và đánh dấu đặc biệt.
“Tạm thời cô cứ ngồi ở ghế giám khảo đi, không cần làm gì nhiều, chỉ cần nhìn theo hướng gió mà lên tiếng, thỉnh thoảng nói vài câu cho sôi động bầu không khí là được.”
“Những thí sinh khác cô muốn nhận xét sao cũng được, nhưng số năm, mười chín, hai mươi sáu, rồi số ba mươi… Bốn người này nhất định phải khen.”
“Họ đều là người được nhà đầu tư chỉ định, kiểu gì cũng vào vòng trong, nên lên sân khấu lần này chỉ là hình thức thôi.”
Nhớ lại những lời Kiều Lê vừa nói, Kỷ Hòa chỉ thản nhiên “ừ” một tiếng.
Lý Mậu thấy cô đồng ý mà không thắc mắc gì, lập tức hài lòng gật đầu.
Haizz, ai cũng là người trưởng thành cả rồi, đối diện với những chuyện như thế này, ai mà chẳng hiểu!
Bảy giờ rưỡi tối, chương trình tuyển chọn [Con đường ánh sao] chính thức bắt đầu.
Buổi phát sóng được tổ chức theo hình thức livestream.
Nhưng vì đã tập dượt trước đó nên thí sinh lẫn huấn luyện viên đều không quá căng thẳng.
Theo thứ tự, từng thí sinh bước lên sân khấu trình diễn tiết mục của mình. Sau đó, bốn vị huấn luyện viên (cộng thêm Kỷ Hòa) sẽ đưa ra nhận xét, bỏ phiếu quyết định ai được vào vòng trong.
Phần lớn các thí sinh đều có màn biểu diễn ở mức trung bình. Không quá tệ, nhưng cũng chẳng đủ xuất sắc để khiến người khác phải trầm trồ.
Mà quan trọng nhất là—ai nấy đều na ná nhau!
Mỗi lần đến lượt một thí sinh phát biểu, là y như rằng:
“Tôi đứng trên sân khấu này vì muốn thực hiện giấc mơ của mình.”
“Từ nhỏ tôi đã rất thích ca hát…”
“Người tôi biết ơn nhất là cô XX, là thầy/cô YY…”
Nghe đến mức tai cũng sắp mọc kén rồi!
Bình luận trên livestream cũng tràn ngập sự chán chường:
[Nhàm chán quá, chả có gì mới mẻ hết.]
[Chắc do sợ phản ứng ngược nên ai cũng chỉ dám chơi an toàn thôi.]
[Thật ra tôi cảm thấy còn không bằng nhìn chị Kỷ Hòa, haha. Mấy người đi thi còn chẳng đẹp bằng chị ấy nữa!]
[Đúng đó! Nếu chị Kỷ mà thi thì chắc giá trị nhan sắc của chị ấy đè bẹp tất cả. Tôi sẵn sàng vote cho chị debut, chỉ vì vẻ ngoài thôi cũng được!]
[Đạo diễn Lý giấu kỹ ghê! Biết trước khách mời là chị Kỷ thì tôi đã xem từ đầu rồi! Chương trình được một nửa mới mò vào, lỡ mất nửa thời gian ngắm chị ấy rồi, đau lòng quá!]
[Tự dưng muốn xem chị Kỷ biểu diễn trên sân khấu quá, haha! Biết đâu sau này thật sự có thể thấy chị ấy debut?]
[Lầu trên, bạn cứ nói thẳng là muốn mạng của chị Kỷ đi. (đùa thôi)]
Quả nhiên, thần tượng như nào thì fan cũng như thế!
Kỷ Hòa từ lâu đã thẳng thắn thừa nhận bản thân không phải người tử tế gì, cho nên fan của cô cũng chẳng khách sáo mà tự “dìm” thần tượng không thương tiếc.
Nhưng dù sao đi nữa, cũng không thể phủ nhận rằng cô xinh đẹp vô đối.
Như bình luận kia đã nói, cứ mơ đi! Biết đâu một ngày nào đó, họ sẽ thật sự thấy Kỷ Hòa tỏa sáng trên sân khấu.
Đám fan của cô giống như đang tận hưởng hành trình trưởng thành của thần tượng vậy.
Họ đã chứng kiến từ những ngày đầu Kỷ Hòa còn đọc thoại đầy gượng gạo, cho đến khi cô có thể diễn xuất tự nhiên chỉ trong một lần quay.
Thật sự rất vui vì đã “nuôi” thành công!
Và họ tin rằng, trong tương lai, Kỷ Hòa sẽ còn mang đến cho họ nhiều bất ngờ hơn nữa!
Trong khu giám khảo, Lương Điềm Điềm bắt chéo chân, giơ tay che trán thở dài một hơi.
“Haizzz…”
Mấy thí sinh này biểu diễn cái gì thế chứ?
Người nào người nấy chẳng khác gì mấy con khỉ ở núi Nga Mi!
Chán chết đi được!
Nhưng mà đã là người được nội bộ chọn rồi thì ban giám khảo chỉ có thể miễn cưỡng khen ngợi, dù cho có phải nói những lời trái lương tâm.
Rõ ràng, trình độ thật sự của họ chỉ nhỉnh hơn một chút so với mấy người bình thường hát karaoke. Nếu không có đội ngũ điều chỉnh âm thanh chuyên nghiệp chống lưng, giọng hát của họ chắc chắn chẳng thể nghe nổi.
Nhưng ban giám khảo vẫn phải giữ nụ cười chuyên nghiệp, nâng micro lên và nói:
"Bạn là người có giọng hát hay nhất mà tôi từng nghe!"
Ngay cả những kỹ năng vũ đạo cơ bản nhất họ cũng không làm được, động tác rời rạc, thiếu lực, trông vừa yếu ớt vừa mệt mỏi.
Nhưng giám khảo vẫn phải vỗ tay tán thưởng:
"Vũ đạo của bạn cuốn thật đấy! Tôi thực sự bị hút vào màn trình diễn này!"
Rõ ràng kém đến thế, nhưng giám khảo phải giả vờ như không nhận ra, cố nặn ra vài lời khen có cánh:
"Bạn có những ý tưởng rất độc đáo, chắc chắn sẽ còn tiến xa!"
Đúng là khiến người ta đau khổ!
Lương Điềm Điềm tháo micro xuống, ghé sát vào tai Kỷ Hòa, thấp giọng than thở:
"Màn trình diễn của mấy người này tệ quá đi mất! Em nói thật nha, dù có đi cửa sau thì cũng phải luyện tập một chút chứ! Hát nhảy kém thế này, cứ như sợ khán giả không biết họ đi cửa sau ấy!"
Kỷ Hòa nhún vai, không phản bác.
Cô không phải dân chuyên, nhưng đến cả một người ngoài ngành như cô cũng không chịu nổi những màn trình diễn vừa rồi.
Lương Điềm Điềm thở dài, lẩm bẩm: "Hy vọng người cuối cùng đừng hành hạ mọi người nữa... Nếu cứ tiếp tục thế này, chắc em phát điên mất!"
Cô ấy oán trách vài câu xong thì ngồi thẳng người lại.
Một lúc sau, thí sinh thứ ba mươi bước lên sân khấu.
Tên của anh ta là Ngu Dịch.
Tiết mục của anh ta là nhảy, nhưng không phải kiểu vũ đạo phổ thông mà là sự kết hợp giữa phong cách Trung Hoa trang nhã và nhạc điện tử hiện đại.
Lẽ ra, hai phong cách này rất khó hòa hợp, nhưng dưới sự thể hiện của Ngu Dịch, chúng lại ăn khớp đến bất ngờ, tạo nên một cảm giác hoàn toàn mới mẻ.
Hơn nữa, kỹ thuật và bản lĩnh sân khấu của anh ta rất tốt, từng động tác đều sắc bén, mạnh mẽ mà vẫn mang theo chút gì đó quyến rũ, khiến người ta không thể rời mắt.
Ngay khi màn trình diễn kết thúc, khán giả lập tức bùng nổ, tiếng vỗ tay vang lên như sấm rền.
Đừng nói là người xem, ngay cả Lương Điềm Điềm cũng thật lòng vỗ tay, hưng phấn kêu lên:
"Được rồi! Cuối cùng cũng có một người ra hồn! Vũ đạo này đẹp thật đấy!"
Ở khu vực ban giám khảo, Julia cũng tháo micro xuống, thấp giọng nói với những người bên cạnh:
"Người này đúng là tốt thật. Dù không phải vì nể mặt nhà đầu tư, tôi cũng sẽ cho cậu ấy vào vòng trong."
Trên sân khấu, Ngu Dịch vẫn đang cầm micro, đứng giữa ánh đèn rực rỡ.
Anh ta có một đôi mắt to tròn, ngây thơ như mắt nai, nhìn thoáng qua đã thấy rất đáng yêu.
Có lẽ vì quá phấn khích, anh ta kích động cúi đầu liên tục:
"Cảm ơn thầy cô! Cảm ơn thầy cô!"
Anh ta hít sâu, cố kìm lại cảm xúc, rồi nói tiếp:
"Đoạn vũ đạo này do tôi tự biên đạo. Hôm nay là lần đầu tiên tôi biểu diễn trước công chúng, không ngờ lại được nhiều người yêu thích đến vậy... Tôi nhất định sẽ tiếp tục cố gắng, mang đến những màn trình diễn tốt hơn!"