Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 479



May Mắn Liên Tục lặng người, trong lòng dậy lên những cảm xúc khó tả. Nhưng chỉ sau giây lát, bà ta đột nhiên đứng bật dậy.

Kỷ Hòa nhíu mày, hỏi:

"Bà định làm gì?"

May Mắn Liên Tục đáp ngay không chút nghĩ ngợi:

"Đương nhiên là đến quán ăn kia kéo nó về ngay! Tôi chỉ cần nó học hành cho giỏi, không cần nó làm những thứ vô bổ đó! Hiện tại nó đang học lớp mười một, đây là thời điểm quan trọng nhất. Việc gì phải lãng phí thời gian để kiếm mấy đồng tiền lẻ chứ? Nó nên tập trung hết tâm tư vào việc học thì hơn!"

Kỷ Hòa không tỏ vẻ ngạc nhiên trước phản ứng của bà ta, chỉ lắc đầu nhẹ nhàng:

"Tôi khuyên bà đừng làm vậy."

"Tại sao?" May Mắn Liên Tục cau mày.

"Thứ nhất, thành tích của con gái bà rất tốt. Dựa vào ngày sinh của cô bé, tôi có thể thấy gần đây điểm số của cô bé rất cao, bà không cần lo lắng quá."

"Thứ hai…" Kỷ Hòa hơi dừng lại, ánh mắt sắc bén nhưng cũng có phần dịu dàng. "Lý do con gái bà phải lén lút đi làm thêm, ngoài mong muốn tạo cho bà một sự bất ngờ, còn vì cô bé biết nếu bà phát hiện ra, chắc chắn bà sẽ phản đối. Nhưng cô bé thật lòng muốn dành tặng món quà này cho bà."

"Bà cảm thấy việc làm này là lãng phí thời gian, là vô nghĩa. Nhưng với người tặng quà, đây lại là cả tấm lòng. Cô bé chỉ muốn bà vui vẻ mà thôi. Vì vậy, tốt nhất là bà cứ giả vờ như không biết, nhận lấy món quà ấy đi."

Kỷ Hòa dừng lại một chút, đáy mắt thoáng hiện lên vẻ thương xót.

Cô đã thấy trước được kết quả.

Con gái của May Mắn Liên Tục đã làm việc suốt nhiều ngày, cuối cùng cũng tích góp đủ tiền để mua một chiếc máy tính bảng.

Thế nhưng khi cô bé vui mừng ôm hộp quà về nhà, lại bị chính mẹ mình mắng một trận thậm tệ.

May Mắn Liên Tục trách móc cô bé không chú tâm vào việc học, thậm chí bắt cô bé trả lại chiếc máy tính bảng.

Trong mắt bà ta, đây chỉ là một chuyện nhỏ.

Nhưng với cô bé, đó là một cú đả kích lớn.

Từ hôm đó trở đi, cô bé không bao giờ tặng mẹ bất cứ món quà nào nữa.

Sau khi tốt nghiệp đại học, cô bé lập tức rời khỏi quê hương, đến một nơi rất xa để sinh sống và làm việc.

Suốt cả cuộc đời, mối quan hệ mẹ con giữa hai người dần dần phai nhạt, tình thân trở nên mong manh như sợi chỉ.

Câu chuyện về chiếc máy tính bảng chỉ là một ngòi nổ, nhưng thực chất, những rạn nứt đã âm ỉ từ rất lâu.

Giữa hai thế hệ, có những khác biệt quá lớn không thể nào san lấp.

Đứa con gái ấy… thất vọng với mẹ không phải chỉ vì một lần, mà là vì những tổn thương đã chất chồng qua nhiều năm tháng.

Bão bình luận cũng tràn đầy cảm xúc.

"Tôi nhớ hồi nhỏ, vào Ngày của Mẹ, tôi nói dối đi ra ngoài mua cục tẩy bút chì, nhưng thực ra là đi mua một bó hoa cho mẹ. Tôi chỉ muốn làm bà ấy vui, thế mà bà lại giận dữ, nói hoa không thực tế, vài ngày sau là vứt, còn bảo tôi lãng phí tiền. Cuối cùng, bà bắt tôi trả lại. Khi ấy tôi đã khóc rất nhiều. Đến bây giờ, dù đã ngoài hai mươi, tôi vẫn không quên được, vết thương này chưa bao giờ lành hẳn. Haiz... Nếu lúc đó mẹ tôi gặp được chủ kênh thì tốt biết bao."

"Xoa đầu lầu trên nè, đừng buồn nữa nhé. Thế hệ trước quen tiết kiệm rồi, họ thật sự cảm thấy như vậy là lãng phí. Chuyện này cũng không lớn lắm, đừng giữ mãi trong lòng."

"Nhưng mà, tôi nghĩ đây không phải chuyện nhỏ đâu. Nếu hôm nay chủ kênh không lên tiếng ngăn cản, e là cả đời này cô bé ấy cũng sẽ có một vết thương lòng."

"Đúng vậy, người mẹ này khiến người ta thấy ngột ngạt quá. Cô bé chỉ muốn tặng mẹ một bất ngờ, thế mà bà ấy cứ chăm chăm vào chuyện học hành. Mong là bà ấy chịu lắng nghe, chứ người lớn trong nhà mà cứ thế này thì trái tim con trẻ tổn thương thật đấy."

Nghe những lời của Kỷ Hòa, "May mắn liên tục" há hốc miệng, không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.

"Chỉ là bắt nó trả lại cái máy tính bảng thôi mà, hậu quả nghiêm trọng đến thế sao?"

Bão bình luận lập tức bùng nổ, cố gắng thuyết phục bà ấy:

"Thật đấy ạ, cháu chính là đứa bé từng bị bắt trả lại quà đây. Lúc đó cháu buồn vô cùng."

"Dì ơi, tạm thời đừng quan tâm chuyện học hành, cứ nhận món quà này đi. Năm đó cháu không thể tặng quà cho mẹ, hy vọng con gái dì có thể làm được thay cháu."

"Đi làm thêm chưa chắc đã ảnh hưởng đến việc học đâu dì ạ. Không phải cứ vùi đầu học suốt hai mươi tư giờ một ngày mới gọi là chăm chỉ. Mà quan trọng hơn, điểm số cũng đâu quan trọng bằng việc con gái dì cảm thấy hạnh phúc."

"Kể cả dì không muốn nhận quà, cũng đừng mắng con bé. Ai lại thích đi làm vất vả chứ? Nó chỉ muốn dành tặng dì một điều bất ngờ thôi mà!"

"May mắn liên tục" im lặng rất lâu. Cuối cùng, bà ta khẽ thở dài, giọng có phần dịu lại:

"... Được rồi."

Tư tưởng của bà đúng là khác với thế hệ trẻ.

Nhưng từ trong những bình luận đó, bà đã dần nhận ra một điều—bấy lâu nay, bà luôn chăm lo đầy đủ vật chất cho con, nhưng lại quên mất rằng con gái cũng có nhu cầu về mặt tinh thần.

Bà nhẹ giọng nói tiếp:

"Tôi sẽ giả vờ như không biết chuyện này. Từ nay về sau cũng không đặt hết tâm trí vào chuyện học hành của con bé nữa."

"Thật lòng cảm ơn chủ kênh, may mà còn có những người trẻ như các cô."

Nói xong, "May mắn liên tục" lập tức ngắt kết nối.

Kỷ Hòa nhìn màn hình, trong lòng thầm nghĩ—vận mệnh của người phụ nữ này, vào giây phút ấy, đã thay đổi.

Sau này, khi con gái đột nhiên tặng bà một chiếc máy tính bảng, "May mắn liên tục" rất ngạc nhiên, nhưng cũng vô cùng mừng rỡ. Bà thậm chí còn khen con gái, khiến cô bé vui sướng không thôi.

Ban đầu, cô bé vốn đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị mẹ mắng, còn lo lắng đến mức thấp thỏm không yên.

Nhưng bất ngờ thay, mẹ cô lại như biến thành một người hoàn toàn khác.

Cũng từ hôm đó, cô bé nhận ra mẹ mình đã thay đổi. Từ đó về sau, cô không còn giấu giếm nữa mà luôn vui vẻ chia sẻ mọi chuyện trong cuộc sống với mẹ.

Tình cảm giữa hai mẹ con ngày một khăng khít hơn.

...

Người thứ hai nối mic là một cô gái có ID "Gió đêm dịu dàng".

Gương mặt cô không quá xinh đẹp, nhưng lại toát lên một vẻ nhẹ nhàng, thanh tao.

Từng cử chỉ, từng lời nói đều cho người ta cảm giác đây là một cô gái lớn lên trong gia đình có nền nếp, giáo dục tốt.

Cô ấy khẽ cười, giọng nói cũng êm ái như cái tên của mình:

"Chủ kênh, hiện tại tôi và bạn trai rất yêu thương nhau, tình cảm vô cùng tốt đẹp. Tôi muốn nhờ cô xem giúp, liệu chúng tôi có thể tiếp tục bên nhau lâu dài không?"

[U Lam Bối Bối: "Chị gái à, chị phải biết là mời chị Kỷ Hòa xem nhân duyên thì không hạnh phúc được bao nhiêu đâu. (đầu chó)"]

[Tiểu Tư mê sách: "Sao mọi người đều có người yêu hết mà tui lại không có? (thét chói tai)(vặn vẹo)(u ám bò trườn)"]

[Chó nhỏ ngọt ngào của Diệp thiên đế: "Yêu với đương làm gì, cứ đi theo con đường vô tình của chị Kỷ Hòa tốt biết bao nhiêu!"]

Kỷ Hòa bình tĩnh đáp: "Được, cô gửi ảnh và ngày tháng năm sinh của hai người cho tôi."

Gió Đêm Dịu Dàng gật đầu, định gửi hình qua tin nhắn riêng.

Nhưng chẳng may tay run, thế nào lại bấm nhầm, thế là bức ảnh bạn trai cô trực tiếp xuất hiện trên sóng livestream.

Bình luận bùng nổ ngay lập tức.

[Tình yêu to lớn của Nguyên Thần: "Oa! Chị gái ơi, bạn trai chị đẹp trai quá trời luôn á!"]

[Mây mùa hạ xanh lam: "Tôi tuyên bố, đây là người đẹp trai nhất mà tôi từng thấy! Người này có thể bước vào giới showbiz ngay không?"]

[U Lam Bối Bối: "Hay là chị gái mở một lớp dạy tìm người yêu đi, tôi chắc chắn quỳ xuống học!"]

Nhìn thấy cả bão bình luận sôi nổi khen ngợi bạn trai mình, gương mặt Gió Đêm Dịu Dàng không khỏi đỏ lên.

Nhưng mở lớp học thì… chắc là cô không làm được rồi.

Vì ngay từ đầu, người chủ động theo đuổi là anh ấy.

Cô là một người mê sắc đẹp. Khi mới quen nhau, lý do khiến cô có thiện cảm với anh cũng đơn giản thôi—gương mặt này đẹp quá mà!

Sau đó, tiếp xúc dần dần, cô mới phát hiện anh không chỉ có vẻ ngoài thu hút mà còn rất dịu dàng, chu đáo. Lâu ngày, cô động lòng, rồi đồng ý yêu đương.

[Thích ăn súp trứng cá viên: "Móa… Ngưỡng mộ quá trời! Chị mở lớp dạy đi, chỉ chúng tôi cách làm sao để có anh đẹp trai thích mình với!"]

[Kỳ Lộc Lê: "Yêu một người đẹp trai thì tốt biết mấy! Chỉ cần nhìn mặt thôi cũng không thể tức giận nổi. Nếu cãi nhau, tôi sẽ tự tát mình!"]

[Từ Tần Hán của đảo Bắc Miêu: "Tôi thề trước khi mãn kinh nhất định phải yêu được một anh trai đẹp!"]

Bình luận sôi nổi thảo luận rất lâu, nhưng Kỷ Hòa vẫn im lặng.

Bầu không khí dần trở nên kỳ lạ.

Phải biết rằng, bình thường khi Kỷ Hòa xem nhân duyên, cô chưa bao giờ tốn quá nửa phút.

Vậy mà lần này lại không nói gì suốt cả một khoảng thời gian dài.

Chẳng lẽ có chỗ nào bất thường sao?

Khi mọi người bắt đầu cảm thấy sốt ruột, Kỷ Hòa cuối cùng cũng cất giọng, ánh mắt có chút khó hiểu:

"Thật sự có chút kỳ lạ… Đây là lần đầu tiên tôi gặp tình huống này."

[Hắc quỷ vương của đảo La Á: "!! Còn có chuyện gì làm khó được Kỷ Hòa nữa á? Tôi không tin!"]

[Trương Phù Dung đến từ phía bắc đường Nhân Dân: "Mọi người ơi, tôi bị sốc! Tôi là fan cứng của Kỷ Hòa đây. Bao lâu nay, đây là lần đầu tiên tôi thấy chủ kênh cau mày vì một người."]

[Lẩu và dầu mè là sự kết hợp hoàn hảo: "Không phải bạn trai của cô gái nhỏ là nhân vật chính tiểu thuyết đấy chứ? Haha, câu nói huyền thoại của mấy ông thầy bói: Đây là lần đầu tiên tôi thấy số mệnh cứng như vậy!"]

[Shirley: "Lầu trên chắc đọc tiểu thuyết quá 180 phút rồi."]

Gió Đêm Dịu Dàng cũng hơi lo lắng, dè dặt hỏi: "Chị gái Kỷ Hòa, cô có thể nói rõ hơn được không?"

Kỷ Hòa trầm ngâm một lúc rồi đáp: "Hiện tại, tôi thấy gương mặt của bạn trai cô cũng không tệ… Nhưng có một số chỗ rất kỳ lạ."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com