Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 482



‘Cạnh tranh công bằng thì không nói, nhưng người ta đã có người yêu mà còn chen vào thì đúng là có vấn đề.’

‘Tình bạn của hai người này chẳng qua là dựa vào cảm giác ưu việt của bên này so với bên kia mà thôi. Đến khi bạn trai chọn cô gái kia, cô bạn thân thấy mình thua kém, không chấp nhận được. Tình bạn như vậy, mất đi cũng không tiếc.’

Muốn ăn khoai môn viên há hốc miệng.

Cô ấy hoàn toàn không biết chuyện bạn thân từng thích bạn trai mình.

Từ trước đến giờ, cô ta chưa bao giờ thể hiện ra, cũng chưa từng đề cập đến.

Không ngờ… phía sau lưng, cô ta lại làm ra chuyện này.

Cũng may bạn trai cô là người có đạo đức, nghiêm túc đứng đắn mà từ chối cô ta.

Khoan đã…

‘Không đúng!’ Muốn ăn khoai môn viên chợt giật mình, ‘Chẳng phải trước đó bạn trai tôi đã từ chối bạn thân của tôi rồi à? Sao bây giờ lại đồng ý?’

Bình luận tiếp tục dậy sóng:

‘Cười chết mất, đúng là có chút đạo đức, nhưng không đáng kể.’

‘Anh ta hối hận à? Hay là chán cô rồi, cảm thấy bạn thân của cô hợp hơn?’

‘Chết tiệt, chẳng lẽ anh ta đang chọn thiếp trong hậu cung chắc?’

Giữa cơn bão phỏng đoán, Kỷ Hòa chậm rãi tiết lộ đáp án:

‘Bởi vì… bạn trai cô bị ung thư máu.

Anh ấy rất hiểu cô. Nếu cô biết chuyện, cô sẽ không bao giờ rời bỏ anh ấy. Nhưng anh ấy không muốn cô phải đau khổ vì mình, không muốn cô phải gánh nặng… nên anh ấy cố tình muốn chia tay với cô.’"

"Cứ tìm đại một lý do nào đó để chia tay cô cũng được, nhưng bên cạnh cô lại có một cô bạn thân kiểu ‘plastic’, chẳng khác gì một quả bom hẹn giờ. Vì muốn cô hoàn toàn từ bỏ hy vọng với mình, nên anh ta dứt khoát dùng cách tàn nhẫn nhất."

"Nếu hai người vẫn còn yêu nhau, anh ta ở bên cô, thì dù cô bạn thân kia có giở trò gì, anh ta cũng sẽ phát hiện ra. Nhưng bây giờ, anh ta không thể bảo vệ cô nữa, vậy thì tốt nhất là khiến cô đoạn tuyệt luôn với cả hai người."

Bão bình luận lập tức sôi nổi:

"Ủa? Nếu thế thì chị gái này chắc hận luôn cả bạn trai lẫn cô bạn thân rồi còn gì?"

"Ba người này đang quay phim tình yêu đau khổ à? Anh bạn trai chính là nam chính bi thương đẹp trai đúng không?"

"Trời ơi, ông này nghĩ nhiều quá, đề nghị tuyển thẳng vào đội đặc công FBI!"

"Bạn trai: Tôi có thể chết, nhưng trước khi chết, tôi phải kéo luôn bạn thân của bạn gái xuống nước!"

Muốn ăn khoai môn viên lại rơi nước mắt.

Cô không nghĩ tới… ngay cả trong tình huống này rồi, bạn trai vẫn nghĩ cho cô.

Hơn nữa còn lo lắng chu toàn, tính đến mọi khả năng.

Nhưng tại sao chứ… tại sao lại lựa chọn im lặng trong bóng tối? Đồ ngốc!

Cô nghẹn ngào: "Xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao lại không nói cho em biết chứ? Em là người lớn rồi, em có quyền biết sự thật, có quyền lựa chọn! Kể cả anh ấy có bị ung thư máu thì sao chứ? Chỉ cần anh ấy còn sống, em vẫn sẽ luôn ở bên cạnh!"

Bão bình luận:

"Đột nhiên nhớ tới một vụ hot gần đây: có đàn em lừa tiền một tên cặn bã để lấy tiền chữa bệnh cho bạn trai. Ha ha ha!"

"Tôi cũng nhớ đến vụ ‘Tuesday’ kia, nhưng không phải Tuesday đâu, đây là tình yêu thật sự!"

"Chắc chắn chị gái này không làm ra loại chuyện đó đâu! (Đầu chó)"

"Ôi, lầu trên vẫn có tâm trạng để đùa à? Tôi thì chỉ muốn khóc thôi… Đúng là ông trời muốn làm khó người có tình mà! Hai người yêu nhau thì thể nào cũng có một bên chết sớm, âm dương cách biệt."

"Hu hu hu, tôi cũng muốn khóc rồi!"

Giữa lúc không khí đang bi thương đến cực điểm, giọng nói bình thản của Kỷ Hòa lại vang lên:

"Bây giờ đã khóc liệu có hơi sớm quá không?"

Cô bình tĩnh quay sang Muốn ăn khoai môn viên:

"Thật ra… bạn trai cô không hề bị ung thư máu."

Muốn ăn khoai môn viên đang khóc đến nửa chừng, bỗng ngẩn ra: "?"

Vậy tất cả những chuyện vừa rồi là sao?

Kỷ Hòa ung dung nói tiếp:

"Sở dĩ bạn trai cô nghĩ rằng mình bị ung thư máu là vì tháng trước anh ta đi kiểm tra sức khỏe. Nhưng thực tế, có một người trùng tên với anh ta đã cầm nhầm báo cáo xét nghiệm."

Cô dừng một chút rồi chậm rãi kết luận:

"Nếu rảnh thì cô cứ đến bệnh viện một chuyến, trả lại báo cáo sức khỏe đi."

Muốn ăn khoai môn viên: "…"

Nước mắt đang lưng chừng trên má.

Không biết nên tiếp tục khóc hay bật cười nữa.

Bão bình luận:

"Cái gì? Còn có chuyện này nữa á?"

"Từ bi kịch biến thành hài kịch chỉ trong một nốt nhạc?"

"Bạn trai: Tôi đã tính toán từng bước, chuẩn bị đường lui cho bạn gái… Cuối cùng hóa ra chỉ là làm không công?"

"Nhưng mà người trùng tên với bạn trai chị gái này mới là người đáng thương nhất…"

"Hết cách rồi, ai đó phải nhận báo cáo sức khỏe này thôi!"



Sau khi xem xong ba quẻ bói, giữa tiếng xôn xao của fan hâm mộ, Kỷ Hòa thoát livestream.

Cô nhấp chuột kiểm tra tin nhắn riêng.

Nội dung tin nhắn đủ thể loại trên trời dưới đất, thứ gì cũng có.

Thậm chí… còn có người nhắn tin để cầu kinh nguyệt?!

"Thiên linh linh, địa linh linh, đại sư Kỷ nhất linh! Tín nữ đây đã ba tháng chưa thấy kinh nguyệt, ở nơi đại sư Kỷ này, con thành tâm cầu xin bà dì của con ghé thăm ạ!"

"Kỷ Hòa nhìn chằm chằm vào tin nhắn trên màn hình.

Ngón tay cô khẽ trượt, ấn ngẫu nhiên vào một cuộc trò chuyện có ID khá đặc biệt: 'Đại sư Kỷ mau cứu tôi'.

Cái tên này… thật sự rất có sức hút.

Nội dung tin nhắn của người này cũng vô cùng phù hợp với cái ID của họ.

'Đại sư Kỷ, đại sư Kỷ, giúp tôi với, tôi gặp ma!'

Kỷ Hòa gõ vài chữ trả lời:

'Ma không nhiều đâu, không phải cứ muốn gặp là gặp được.'

Nhưng người kia lại khẳng định chắc nịch:

'Nhưng tôi gặp thật rồi!'

'Để tôi giới thiệu một chút nhé chủ kênh, tôi tên là Hướng Kiệt, làm nghề shipper giao đồ ăn.'

'Khoảng nửa tháng trước, vào một đêm hơn mười một giờ, tôi nhận được một đơn hàng. Địa chỉ giao… là một nghĩa địa.'

Ngay khi nhìn thấy địa chỉ đó, Hướng Kiệt đã thấy có gì đó không ổn.

Nửa đêm nửa hôm, ai lại đặt đồ ăn đến nghĩa địa cơ chứ?

Lúc ấy, anh ta đang ngồi xổm ven đường, vừa uống bia vừa trò chuyện với mấy đồng nghiệp. Thấy đơn hàng kỳ lạ của Hướng Kiệt, đám bạn liền trêu ghẹo:

'Không phải là một con ma đói đặt hàng đấy chứ?'

'Đừng có nói linh tinh!'

Hướng Kiệt ngoài miệng thì mắng, nhưng trong lòng lại cảm thấy có gì đó hơi rợn rợn.

Anh ta không muốn chạy đến đó vào cái giờ này chút nào.

Nhưng mà… không thể không đi.

Đơn giao hàng là do hệ thống tự động gửi, nếu anh ta từ chối sẽ bị trừ tiền.

Bất đắc dĩ, Hướng Kiệt đành trèo lên xe đạp điện, chạy đến địa chỉ trên đơn.

Chỉ là… nghĩa địa vào ban đêm, so với tưởng tượng của anh ta, còn đáng sợ hơn gấp bội phần.

Không có lấy một ánh đèn, chỉ có ánh trăng bàng bạc chiếu xuống mặt đất lạnh lẽo.

Từng tấm bia đá đen nhánh sừng sững trong bóng tối, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể có người từ dưới bò lên.

Trên bia không chỉ khắc tên mà còn có ảnh chân dung đen trắng.

Đứng giữa những hàng mộ san sát, Hướng Kiệt có cảm giác như có vô số ánh mắt đang dõi theo mình, lạnh lẽo, âm trầm, khiến người ta sởn gai ốc.

Anh ta cố gắng ép bản thân không suy nghĩ lung tung.

Trên đơn có ghi rõ: khách muốn để đồ ăn trước bia mộ thứ chín, hàng thứ năm.

Hướng Kiệt siết chặt túi đồ ăn, bước nhanh qua từng hàng mộ tối đen.

Anh ta tưởng rằng khách sẽ đứng đợi sẵn ở đó.

Thế nhưng khi đến nơi, trước tấm bia mộ thứ chín, hoàn toàn không có ai cả.

Không lẽ… thật sự là ma đặt đồ ăn sao?

Không quan tâm nữa!

Anh ta chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ cho xong rồi rời khỏi đây ngay lập tức.

Hướng Kiệt cúi người đặt đồ ăn xuống đất, xoay người định chạy.

Nhưng đúng lúc đó, một bóng người bỗng xuất hiện ngay trước mặt anh ta.

'!!!'

Hướng Kiệt suýt chút nữa hét toáng lên.

Người kia mặc một bộ đồ trắng, dưới ánh trăng trông có phần mờ ảo.

Nhưng nhìn kỹ lại, là một cô gái.

Là người.

Không phải ma.

Anh ta thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cô gái nhìn anh ta, hỏi: 'Anh là shipper giao đồ ăn à?'

'Đúng vậy, tôi đã để đồ ăn ở đó rồi.' Hướng Kiệt vội chỉ về phía bia mộ.

Ngay bên dưới là một tin nhắn khác:

"Tới rồi! Tôi tới đây là để cảm ơn, đại sư Kỷ quá linh luôn! Kinh nguyệt của tôi tới thật nè!"

Kỷ Hòa: "…"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com