Giọng nói bình tĩnh của Kỷ Hòa vang lên trong tai nghe của Bánh Su Kem.
"Đừng báo cảnh sát, cũng không cần sợ. Em thử quay đầu lại xem người đi theo mình rốt cuộc là ai."
Bánh Su Kem: "?"
Sao nghe giọng chị Kỷ Hòa có vẻ chắc chắn thế này? Chẳng lẽ cái người theo dõi em bấy lâu nay lại là người quen sao?
Thực ra, em ấy cũng từng thử quay đầu lại để nhìn xem người kia là ai. Nhưng đối phương cảnh giác rất cao, mỗi lần em ấy vừa xoay người, người đó đã biến mất chẳng để lại dấu vết.
Em ấy thậm chí còn chủ động đi tìm vài lần nhưng không thấy. Có vẻ như người này không có ý xấu với mình.
Bánh Su Kem suy nghĩ một lát, rồi cúi xuống nhặt mấy viên đá vụn bên đường, nắm chặt trong tay.
Lần này, em ấy cố tình đi chậm lại.
Khi ngang qua một chiếc đèn đường, em ấy liếc mắt nhìn bóng người đằng sau, áng chừng vị trí của đối phương.
Ngay sau đó, cả nắm đá vụn trong tay bị ném mạnh về phía sau.
"A!"
Người kia bị đá đập trúng, lập tức kêu lên đầy bất ngờ.
Nhân cơ hội đó, Bánh Su Kem vội vã quay người lại.
Thế nhưng khi nhìn rõ gương mặt người nọ, em ấy hoàn toàn sững sờ.
"Chú... chú Ngụy?"
Ngụy Lương trúng mấy viên đá, đau đến mức phải ôm đầu, còn một viên nện trúng đầu gối khiến ông ấy nhăn mặt nhăn mày tại chỗ.
Bánh Su Kem nhìn ông ấy, khóe miệng giật giật.
"... Sao lại là chú?"
Giọng nói của Kỷ Hòa vang lên lần nữa:
"Nếu như chị đoán không sai, em là con của mẹ đơn thân, bố ruột mất sớm. Từ nhỏ đến lớn chỉ có hai mẹ con sống cùng nhau. Nhưng hai tháng trước, mẹ em tái hôn với người mà em gọi là chú Ngụy này."
Bánh Su Kem ngơ ngác gật đầu.
"Đúng ạ..."
Trong lòng em ấy bỗng dâng lên một chút khâm phục. Không hổ danh là chị Kỷ Hòa, tính gì cũng đúng!
Kỷ Hòa tiếp tục: "Em không phải kiểu người quá ngây thơ. Em không bài xích chuyện có thêm người chia sẻ tình yêu của mẹ, cũng không phản đối mẹ tái hôn. Ngược lại, em còn nghĩ rằng nếu mẹ có thể tìm được một người để sống chung đến cuối đời thì đó là một điều rất tốt."
"Chỉ là..."
Bánh Su Kem cúi đầu, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng dứt khoát:
"Dù mẹ có thân thiết với chú Ngụy thế nào thì đối với cháu, chú ấy vẫn chỉ là một người xa lạ. Kêu cháu gọi một người đàn ông lạ là bố, cháu thật sự không làm được. Cháu xin lỗi."
Nói đến đây, em ấy lại nhìn sang Ngụy Lương, giọng nói chân thành:
"Nhưng cháu rất vui vì chú có thể xuất hiện trong cuộc sống của hai mẹ con cháu."
Ngụy Lương nhìn em ấy, môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.
"Nhưng..." Bánh Su Kem cau mày. "Tại sao chú lại đi theo cháu về nhà?"
Ngụy Lương im lặng trong chốc lát, có vẻ hơi khó xử, không biết nên giải thích ra sao.
Lần này, Kỷ Hòa lên tiếng giúp ông ấy:
"Mấy ngày trước, trong bữa ăn, em có nhắc đến chuyện gần đây có một người vô gia cư tinh thần không ổn định hay lảng vảng gần trường học. Chú Ngụy nghe xong thì lo lắng cho em, nên muốn đưa đón em tan học."
Bánh Su Kem ngây người.
"Nhưng ông ấy cũng biết nếu nói thẳng là muốn đón em về, em chắc chắn sẽ từ chối. Cho nên ông ấy chỉ có thể lặng lẽ đi theo sau, giữ khoảng cách với em."
Bánh Su Kem cúi đầu im lặng.
Em ấy luôn cư xử rất lễ phép với Ngụy Lương. Nếu nhìn bề ngoài, quan hệ giữa em ấy và bố dượng rất hoàn hảo.
Nhưng chính vì quá lễ phép, quá lịch sự, nên giữa hai người lại tồn tại một khoảng cách rõ rệt.
Một mối quan hệ cha con thực sự sẽ không dè dặt, khách sáo đến mức này.
Bánh Su Kem không thân thiết với ông ấy, nên chắc chắn sẽ không đồng ý để ông ấy đưa đón.
Vậy nên, Ngụy Lương chỉ còn cách đơn giản nhất — cứ giữ khoảng cách chừng trăm mét, từ xa quan sát con gái đến trường và về nhà an toàn, sau đó mới lặng lẽ rời đi.
Kết quả, ông ấy lại bị hiểu lầm thành kẻ xấu.
"Bánh Su Kem tháo tai nghe ra.
Giọng nói của Kỷ Hòa vừa dứt, lời đối thoại của cả hai cũng rơi trọn vào tai một người—Ngụy Lương.
Ông ấy im lặng vài giây, sau đó cất giọng đầy bất đắc dĩ:
"Thì ra con coi chú là kẻ xấu..."
Nói đến đây, ông ấy cười khổ: "Thật sự là chú không ngờ tới điều này."
Mỗi lần Bánh Su Kem quay đầu lại, ông đều cố gắng tránh đi, sợ bị phát hiện.
Không ngờ, chính sự trốn trốn tránh tránh đó lại khiến em ấy hiểu lầm.
Bánh Su Kem sững sờ, trợn mắt nhìn ông.
Im lặng một lúc lâu, em ấy mới lên tiếng:
"Cảm ơn chú, chú Ngụy."
Ngụy Lương gật gật đầu, không nói gì thêm.
"Được rồi, cũng muộn rồi, mau về thôi."
Đây là lần đầu tiên sau một thời gian dài, ông không cần lặng lẽ đi theo phía sau nữa, mà có thể sóng vai cùng em ấy trên đường về nhà.
Hai người không ai mở miệng, bầu không khí trầm lặng kéo dài.
Trong lòng Ngụy Lương, cảm xúc đan xen phức tạp.
Ông chỉ muốn đưa đón con bé về nhà, không ngờ lại bị hiểu nhầm thành kẻ khả nghi.
Giờ thì hay rồi, chẳng lẽ con bé sẽ cảm thấy ông quá tự tiện, quá lố bịch sao?
Về đến nhà, Bánh Su Kem vẫn giữ im lặng. Nhưng khi chuẩn bị lên phòng, em ấy bỗng quay đầu lại:
"Con về phòng trước đây, chú Ngụy cũng nghỉ sớm đi."
"À, à, được."
Ngụy Lương đứng giữa phòng khách, đi qua đi lại, càng nghĩ càng thấy mình thật ngốc.
Sau chuyện này, chắc chắn con bé sẽ cảm thấy ông ta thật kỳ quặc, giống như một kẻ biến thái thích bám theo người khác.
Ông muốn giải thích, nhưng chưa bao giờ giỏi ăn nói, nghĩ mãi cũng không tìm ra câu nào phù hợp.
Chỉ có thể nhìn theo bóng lưng Bánh Su Kem khuất dần sau cánh cửa phòng.
Vốn tưởng đây sẽ là một buổi tối bình thường như mọi ngày.
Nhưng ngay khoảnh khắc cánh cửa sắp đóng lại, Bánh Su Kem lại dừng bước.
Sau đó, em ấy xoay người, đột ngột thốt ra một câu:
"Cảm ơn bố."
Câu nói nhẹ bẫng, nhưng lại khiến cả không gian như lặng đi trong giây lát.
Sau đó, cánh cửa phòng đóng chặt.
Ngụy Lương sững sờ tại chỗ.
Từ ngày ông bước vào căn nhà này, cửa phòng Bánh Su Kem chưa từng mở.
Ông đã quen với điều đó.
Nhưng giờ phút này, một sự rung động không tên đang dội vào tim ông.
"... Không có gì, chỉ là tiện tay mà thôi. Chú cũng không có gì làm sau khi tan ca, ở nhà chỉ chơi game, không bằng đón con đi..."
Nói đến đây, ông bỗng dưng khựng lại.
Khoan đã, con bé vừa gọi ông là gì?
"Chờ chút, cái gì???"
Nhận ra điều gì đó, đôi mắt Ngụy Lương trợn lớn.
Một phút sau.
Ông nhảy dựng lên như một đứa trẻ, vui sướng đến mức không biết làm gì ngoài việc đi lòng vòng trong phòng.
...
Sau khi tính toán tất cả, Kỷ Hòa khẽ mỉm cười.
Nhận được sự đồng ý của Bánh Su Kem, cô đăng câu chuyện này lên fandom.
Lập tức, phần bình luận nổ tung.
"Cười chết tôi mất, tưởng là phim kinh dị, hóa ra lại là phim gia đình!"
"Ông bố dượng này đúng là hiếm có. Bây giờ nhắc đến bố dượng hay mẹ kế, người ta toàn nghĩ đến chuyện xấu. Nhưng trên đời không phải ai cũng như vậy."
"Hu hu hu, tôi không ngờ lại cảm động đến mức này! Chị Kỷ mau bù đắp nước mắt cho em!"