Nhưng khi có người hỏi đến tác phẩm tiêu biểu của cậu, cậu lại im lặng.
Thật nực cười.
Viết lách bao nhiêu năm trời, đến một cuốn sách mang tên mình cũng không có.
Bùi Thế đang chìm trong suy nghĩ thì một giọng nói quen thuộc vang lên.
Ngô Liêu tươi cười bước tới, tâm trạng vô cùng tốt.
"Vừa rồi tôi nói chuyện với đạo diễn Giang, bộ phim tiếp theo anh ấy muốn quay là thể loại hồi hộp. Chúng ta viết một tiểu thuyết trinh sát hình sự đi, cậu lập dàn ý trước, tôi sẽ gửi cho đạo diễn Giang xem."
"Sao lại không vội? Lúc trước chúng ta đã thỏa thuận rõ ràng. 'Người Hai Mặt' là cuốn tiểu thuyết cuối cùng tôi viết thay anh. Chỉ cần tôi hoàn thành, anh sẽ đưa thứ đó cho tôi. Bây giờ lại muốn đổi ý?"
Ngô Liêu nhìn cậu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý.
"Đổi ý thì sao? Cái giá của việc đổi ý, tôi có thể chấp nhận được. Mà cậu thì không."
Giọng điệu của anh ta nhẹ nhàng như đang nói chuyện phiếm, nhưng từng chữ thốt ra lại như một lưỡi dao đâm thẳng vào tim người khác.
"Nếu không chịu nổi thì tốt nhất là im miệng lại."
Dứt lời, Ngô Liêu xoay người rời đi.
Anh ta vừa có thêm một cơ hội hợp tác, tâm trạng vô cùng tốt.
Chỉ còn lại Bùi Thế đứng yên tại chỗ, đôi mắt tối sầm, dõi theo bóng lưng của Ngô Liêu.
Trong đáy mắt cậu, từng chút, từng chút một, tích tụ sự căm hận cùng phẫn nộ.
Quá nửa tiệc tối, Ngô Liêu bị chuốc không ít rượu.
Anh ta đã có tuổi, tửu lượng cũng chẳng còn như trước. Bị rót hai bình rượu, đầu óc đã choáng váng, thân thể lảo đảo. Ngô Liêu đành phải lấy cớ mệt mỏi, muốn về phòng nghỉ ngơi.
Người bên cạnh vẫn chưa chịu buông tha, rối rít níu kéo:
"Đừng mà anh Ngô, sao mới vậy đã không uống nữa?"
"Đúng đó, rốt cuộc anh có được hay không?"
"Không được, thật sự không được."
Ngô Liêu vừa cười vừa đẩy bọn họ ra, chật vật thoát khỏi đám người, bước đi loạng choạng về phía phòng nghỉ.
Đến cửa phòng, anh ta thở phào, vừa định đóng cửa lại để nghỉ ngơi thì một bàn tay bỗng thò vào, mạnh mẽ chặn lấy cánh cửa.
Ngô Liêu giật mình, nhíu mày nhìn ra ngoài.
Bùi Thế đứng đó, gương mặt méo mó vì phẫn nộ.
Cậu ấy lao vào phòng, tóm chặt cổ áo Ngô Liêu, siết đến mức cổ áo nhăn nhúm:
"Rõ ràng anh đã hứa, chỉ cần tôi viết giúp anh năm cuốn tiểu thuyết, anh sẽ đưa thứ đó cho tôi!"
"Nhưng đến giờ tôi vẫn chưa có được gì cả! Nếu hôm nay anh không đưa ra, vậy chúng ta cùng chết đi!"
Giọng nói đầy oán hận.
Mũi dao trong tay cậu ấy lóe sáng lạnh lẽo.
Bàn tay cầm dao run rẩy, nhưng ánh mắt lại kiên định đến đáng sợ.
Thế nhưng, phản ứng của Ngô Liêu lại hoàn toàn ngược lại.
Anh ta không hề sợ hãi, trái lại còn nở một nụ cười khinh miệt.
"Tôi cứ tưởng cậu yếu đuối mãi mãi, không ngờ cũng có lúc dám cầm dao dọa người." Ngô Liêu cười nhạt, trong mắt chứa đầy vẻ giễu cợt. "Nhưng chỉ có thế thôi. Cậu dám giết tôi chắc?"
Nói rồi, anh ta ung dung chỉnh lại cổ áo bị nắm nhăn nheo.
"Nếu thật sự có gan, cậu đã không ngoan ngoãn làm con chó cho tôi suốt bảy năm qua."
Lời nói đầy trào phúng, mỗi câu mỗi chữ đều như một lưỡi dao cứa vào lòng tự trọng của Bùi Thế.
Cậu ấy nghiến chặt răng, đôi mắt đỏ ngầu, lực cầm dao siết chặt hơn.
Ngô Liêu vẫn bình tĩnh như cũ, thậm chí còn thong thả khoanh tay trước ngực:
"Giết tôi? Cậu dám không? Mà tôi nói cho cậu biết, dù cậu có giết tôi cũng vô ích thôi. Tôi đã sớm dặn dò trợ lý rồi, nếu tôi chết một cách bí ẩn, tất cả ảnh chụp sẽ bị phát tán."
"Thế nào? Cậu có tức giận không? Có hận tôi không?"
"Nhưng mà—" Anh ta nhướng mày, giọng nói như xát muối vào vết thương. "Cậu chẳng làm gì được tôi cả!"
Sắc mặt Bùi Thế tái nhợt, bàn tay run rẩy hơn bao giờ hết.
Ngay khi cậu ấy sắp không kiềm chế nổi, một giọng nói lạnh lùng bất ngờ vang lên từ cửa:
"Các anh đang làm gì vậy?"
Ngô Liêu giật bắn mình, quay đầu nhìn về phía cửa.
Lúc này anh ta mới nhớ ra… Vừa rồi quá vội vàng kéo Bùi Thế vào phòng, quên mất không đóng chặt cửa!
Ở nơi yên tĩnh này, bình thường rất ít người lui tới. Nếu là ngày thường, có lẽ sẽ chẳng ai để ý.
Nhưng hôm nay, vận may của anh ta dường như đã cạn kiệt.
Người đứng trước cửa… lại là Tề Nam Phong và Kỷ Hòa.
Chết tiệt!
Nếu là người khác, Ngô Liêu đã có thể quát đuổi đi. Nhưng đối mặt với phó chủ tịch hiệp hội nhà văn, anh ta không thể tùy tiện được.
Bùi Thế cũng sững sờ, con dao trên tay vẫn chưa kịp giấu đi.
Ánh mắt Tề Nam Phong quét qua hiện trường hỗn loạn trong phòng, thấy được vẻ hoảng loạn trên gương mặt hai người, khóe môi anh nhếch lên một đường cong lạnh lẽo.
"Xảy ra chuyện gì mà cầm cả dao thế này?"
"Nếu tôi đến muộn một chút, chắc phải chứng kiến một vụ án mạng rồi."
Giọng điệu của anh rất nhẹ, nhưng lại khiến không khí trong phòng trở nên căng thẳng đến nghẹt thở.
Ngô Liêu nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ, cố ép mình bình tĩnh, nặn ra một nụ cười:
"Ha ha, không có gì đâu. Tôi và Bùi Thế chỉ có chút xích mích thôi, không đáng ngại."
"Cầm dao để giải quyết xích mích sao?" Tề Nam Phong khoanh tay, nhìn thẳng vào anh ta, trong giọng nói mang theo sự trào phúng rõ rệt. "Nếu hôm nay tôi không vào đúng lúc, liệu anh Ngô có còn đứng đây cười được không?"
Nụ cười trên mặt Ngô Liêu cứng đờ.
Trong đầu anh ta xoay chuyển nhanh chóng, nghĩ cách để thoát khỏi tình huống này.
Nhưng còn chưa kịp lên tiếng, Bùi Thế bỗng cắt ngang.
Cậu ấy vẫn giữ chặt con dao trong tay, hít sâu một hơi, sau đó cắn răng nói:
"Tôi thích anh ta."
Không khí trong phòng bỗng trở nên quái dị.
Bùi Thế tiếp tục, từng chữ như muốn rít ra từ kẽ răng:
"Tôi muốn ép buộc anh ta ở bên tôi. Nhưng anh ta không đồng ý, cho nên tôi muốn giết anh ta."
"Chỉ đơn giản vậy thôi."
"Được chưa? Các anh có thể mặc kệ chuyện này không?"
Tề Nam Phong: "...??!"
Anh thật sự không hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra nữa.
Trời ạ, còn làm sao nữa đây?
Dù có ngu ngốc đến đâu cũng nhìn ra được là Bùi Thế đang nói dối.
Nhưng điều khiến anh kinh ngạc hơn chính là để che giấu chuyện này, Bùi Thế thậm chí còn dám nói ra những lời dối trá đến mức khó tin như vậy.
Cậu ta và Ngô Liêu, rốt cuộc đang lén lút trao đổi thứ gì mà không thể để người khác biết?
Cảm giác bất lực khiến Tề Nam Phong chỉ có thể nhìn sang Kỷ Hòa cầu cứu.
Không ngờ, Kỷ Hòa lại đột nhiên bật cười.
"Vì bạn gái, cậu đúng là trả giá quá nhiều đấy."
Lời nói của cô nghe có vẻ bâng quơ, nhưng lại như một mũi dao sắc bén đâm thẳng vào tim Bùi Thế.
Cậu ta lập tức biến sắc, ánh mắt trở nên vô cùng cảnh giác.
"Sao cô biết chuyện này?!"
Cô gái trước mặt mặc một chiếc váy trắng, sắc mặt nhàn nhạt, nhưng ánh mắt lại sắc bén đến mức khiến người ta không thể xem cô như một diễn viên bình hoa tầm thường.
Tề Nam Phong thầm nghĩ: Đây là Kỷ Hòa đấy, sao cô ấy lại không biết chứ!
Kỷ Hòa nhìn thẳng vào Bùi Thế, giọng nói không hề dao động:
"Cậu không cần quan tâm tôi biết chuyện này bằng cách nào. Tôi chỉ muốn hỏi, cậu định để Ngô Liêu uy hiếp bằng mấy tấm ảnh đó đến bao giờ? Cậu đã viết bao nhiêu tác phẩm xuất sắc giúp anh ta? Những danh hiệu, sự tung hô lẽ ra phải thuộc về cậu, nhưng cậu cứ cam tâm làm cái bóng của anh ta như vậy sao?"
Bùi Thế sững người.
Cán dao trong tay siết chặt theo bản năng, rồi rất nhanh lại buông ra. Giọng cậu lạnh băng:
"Cô đang nói linh tinh gì vậy? Cô và Tề Nam Phong đúng là buồn cười, không có bằng chứng mà cũng chạy đến đây nói tôi viết hộ sách. Tôi cũng đâu có thiếu tiền, tại sao phải viết hộ chứ? Tôi chẳng qua chỉ là trợ lý của Ngô Liêu mà thôi. Nếu hai người cứ nhất quyết nghĩ như vậy thì tôi cũng không có cách nào!"
Kỷ Hòa mỉm cười.
"Đúng vậy, cậu không thiếu tiền. Nhưng cậu viết hộ anh ta không phải vì tiền, mà là vì bạn gái Trịnh Phỉ của cậu."
Cái tên Trịnh Phỉ vừa thốt ra, sắc mặt Bùi Thế lập tức thay đổi.
Cậu ta không còn giữ được vẻ bình tĩnh giả tạo nữa.
Ánh mắt sắc bén vốn đầy đề phòng bỗng chốc trở nên hoảng loạn. Cậu thở gấp, nhìn chằm chằm Kỷ Hòa như thể không thể tin nổi.
Như muốn hỏi: Sao cô biết chuyện này?!
Không chỉ có Bùi Thế, ngay cả Ngô Liêu cũng nhíu mày.