"Em là thành viên của câu lạc bộ. Bọn em có một phòng khiêu vũ riêng, bình thường mọi người đều tập luyện ở đó. Quần áo, đạo cụ, đồ trang điểm... tất cả đều để trong phòng."
"Phòng khiêu vũ bình thường mở cửa từ bốn giờ rưỡi chiều đến chín giờ tối, sau đó sẽ khóa lại. Nhưng nếu có chìa khóa thì vẫn có thể vào được. Hơn nữa, chìa khóa chỉ có một số thành viên nòng cốt và giáo viên mới giữ, nếu ai cần thì có thể mượn để dùng."
"Hiện tại bọn em đang chuẩn bị cho buổi biểu diễn cá nhân—chính là chương trình mà chị vừa thấy trên standee ở ngoài đó. Vì vậy, gần đây sau chín giờ tối, có khá nhiều người mượn chìa khóa để tiếp tục luyện tập."
"Nhưng cũng từ đó, trong phòng khiêu vũ bắt đầu liên tục xảy ra những chuyện kỳ lạ..."
"Đầu tiên là có một em lớp dưới, hơn mười giờ tối vẫn còn ở lại luyện tập một mình. Đột nhiên, đèn vụt tắt, sau lưng em ấy xuất hiện một gương mặt trắng bệch..."
"Ngoài ra, có một đàn chị vừa tập luyện xong, trước khi rời đi còn kiểm tra kỹ càng, chắc chắn trong phòng không còn ai nữa mới khóa cửa. Nhưng khi chị ấy vừa xuống lầu, ngước nhìn lên, lại thấy đèn trong phòng khiêu vũ sáng trưng. Hơn thế nữa... qua lớp kính, chị ấy còn thoáng thấy một cái bóng đen đang khiêu vũ giữa phòng."
"Nếu chỉ là ảo giác thì không nói làm gì, nhưng người tận mắt thấy chuyện này không chỉ có một, mà là rất nhiều người."
Nói tới đây, Vũ Lâm Lâm không nhịn được rùng mình.
"Chỉ còn ít ngày nữa là đến buổi diễn, nhưng tất cả thành viên câu lạc bộ khiêu vũ Latin đều hoang mang, tinh thần hoảng loạn vì mấy chuyện này. Ai cũng thấp thỏm lo sợ, thì còn tâm trí đâu mà tập luyện nữa. Là trưởng câu lạc bộ, em không thể cứ để mọi chuyện tiếp diễn như vậy."
Cô ấy dừng lại một chút, hít sâu một hơi rồi nhìn thẳng vào Kỷ Hòa, ánh mắt mang theo chút mong đợi.
"Cho nên em muốn nhờ chị giúp đỡ, tới xem thử rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra. Nếu chỉ là lời đồn vô căn cứ, vậy chúng ta có thể làm sáng tỏ, trấn an mọi người. Nhưng nếu thật sự có quỷ... thì chị cũng có thể giúp xử lý, đúng không?"
Kỷ Hòa im lặng suy nghĩ trong chốc lát, sau đó gật đầu:
"Được, tối nay chị sẽ đi cùng em xem thử. Nhưng bây giờ mới bốn giờ chiều, có đi cũng chưa chắc nhìn ra được điều gì."
"Vậy thì đợi đến tối cũng được, không vội." Vũ Lâm Lâm cười, rồi vỗ tay một cái. "À đúng rồi! Chị Kỷ Hòa, cảm ơn chị đã chịu khó chạy xa đến đây, em mời chị ăn cơm nhé! Nhưng e là chỉ có thể ăn ở căn tin trường thôi, vì tuần này bọn em không được ra ngoài."
"Được."
Vì đã có chút danh tiếng sau khi tham gia Rung Động Tuyệt Đối, nên khi đến trường, Kỷ Hòa đội mũ và đeo khẩu trang để tránh bị nhận ra, tránh gây náo động không cần thiết.
Nhưng dù có cẩn thận thế nào, đến lúc ăn cơm, cô cũng phải tháo khẩu trang và mũ xuống. Quả nhiên, ngay lập tức có học sinh tinh mắt nhận ra.
"!!!" Một nữ sinh sửng sốt, suýt chút nữa hét lên. "Chị Kỷ Hòa?!"
"Trời ơi... sao chị ấy lại ở trường mình vậy? Có phải tới quay phim không?"
May mắn là lúc này vẫn chưa đến giờ ăn chính, trong căn tin chỉ có lác đác vài học sinh. Nhưng chỉ cần một người la lên, tin tức sẽ lan nhanh như cháy rừng.
Thấy bọn họ kích động, suýt nữa thì hét ầm lên, Kỷ Hòa nhanh chóng giơ một ngón tay lên môi, làm động tác "suỵt", thấp giọng nói:
"Suỵt, đúng là chị đây."
Mấy học sinh lập tức im bặt, nhưng ánh mắt vẫn sáng rực, kích động đến mức không biết phải làm gì.
Đùa sao chứ?!
Mỗi ngày đi học đã đủ mệt, lại còn bị thu điện thoại (trừ học sinh ngoại trú), cứ như bị nhốt trong lồng vậy! Bây giờ bỗng nhiên có minh tinh xuất hiện trước mặt, ai mà không phấn khích cho được?
Hơn nữa, Kỷ Hòa ngoài đời còn đẹp hơn trên màn hình rất nhiều!
Mấy nữ sinh luống cuống tay chân mở cặp, lôi giấy bút ra, rụt rè đưa tới:
"Chị Kỷ Hòa, hu hu, có thể ký tên cho bọn em không ạ?"
Kỷ Hòa nhận ra bọn họ là học sinh lớp mười hai.
Chỉ còn ba ngày nữa là đến kỳ thi tốt nghiệp trung học, chắc hẳn áp lực của mấy đứa nhỏ này cũng không nhỏ chút nào...
Kỷ Hòa vốn định hỏi mấy cô bé có chia sẻ bài viết trên Weibo của mình không, nhưng nghĩ lại, với đám học sinh cấp ba bận rộn thế này, chắc chẳng mấy ai có thời gian nghịch điện thoại.
Thế là cô chỉ mỉm cười, ký tên lên giấy rồi nói:
"Lúc ngủ, cứ để chữ ký này xuống dưới gối, biết đâu lại có một bất ngờ dành cho bọn em đấy."
Các nữ sinh lập tức mắt sáng rỡ.
"Bất ngờ gì ạ?"
"Chỉ cần tin là sẽ có bất ngờ."
"Áaaa, tuyệt quá! Em nhất định sẽ làm theo!"
Dù có may mắn thật hay không, chỉ riêng chuyện được gối đầu lên chữ ký của idol trước khi ngủ cũng đã đủ khiến họ vui vẻ cả đêm rồi.
Ngay lúc đó, một giọng nói trầm ấm vang lên:
"Lâm Lâm, mấy đứa tụ tập đông thế này làm gì vậy?"
Một chàng trai trẻ tuổi, dáng người thẳng tắp, bước chậm rãi tới. Khuôn mặt anh ta đường nét hài hòa, đôi mắt sáng ngời, khiến người khác vừa nhìn đã cảm thấy ấm áp.
Nhìn thấy anh, đám nữ sinh lập tức sôi trào.
"Ồ, đây là thầy Thẩm Tu Nguyệt sao? Đẹp trai quá đi mất!"
"Đúng vậy! Quả nhiên người làm nghệ thuật có khác, khí chất khác hẳn!"
"Đẹp trai hơn thầy dạy toán đầu trọc của tớ cả trăm lần! Nếu thầy dạy toán của tớ cũng đẹp trai thế này, tớ chắc chắn sẽ chăm học hơn!"
Kỷ Hòa nghe mấy lời bàn tán xì xào mà suýt bật cười.
Vũ Lâm Lâm nhanh chóng đứng ra giới thiệu:
"Chị Kỷ Hòa, đây là thầy Thẩm Tu Nguyệt, giáo viên phụ trách hướng dẫn câu lạc bộ khiêu vũ Latin bọn em. Thầy Thẩm, đây là Kỷ Hòa, là... bạn của chị em, bọn em quan hệ rất tốt. Hôm nay cuối tuần nên em mời chị ấy đến trường tham quan một chút."
Nói xong, cô bé lén liếc nhìn Kỷ Hòa một cái, như thể sợ cô vạch trần điều gì đó.
Rõ ràng, Vũ Lâm Lâm không muốn để người khác biết lý do thực sự cô ấy mời Kỷ Hòa đến.
Thẩm Tu Nguyệt nhìn Kỷ Hòa một lúc, rồi mỉm cười, nói với giọng ngạc nhiên:
"Bạn của chị em xinh đẹp thật đấy."
Đám nữ sinh lập tức không nhịn được mà chen lời:
"Thầy ơi, thầy dùng mạng 2G à? Đây là Kỷ Hòa đó!"
"Ngôi sao hạng A đấy, thầy không biết sao?"
Thẩm Tu Nguyệt chớp mắt, khẽ cười:
"À, vậy sao? Có lỗi quá, bình thường tôi không quan tâm đến giới giải trí lắm nên không biết minh tinh nào đang nổi tiếng."
Vũ Lâm Lâm nhún vai, tặc lưỡi:
"Ui cha, đúng là trai thẳng mà! Không sao, bọn em hiểu."
Bình thường, giữa giáo viên và học sinh luôn có một khoảng cách nhất định. Không mấy ai dám trêu chọc thầy cô như vậy.
Nhưng qua cách nói chuyện này, Kỷ Hòa có thể thấy, quan hệ giữa Thẩm Tu Nguyệt và học sinh có vẻ khá tốt. Có lẽ vì anh trẻ trung, lại có vẻ ngoài ưa nhìn.
Chín giờ rưỡi tối.
Sau khi tạm biệt bạn bè, Tiểu Giai không về ký túc xá mà lặng lẽ quay ngược lại hướng phòng khiêu vũ.
Câu lạc bộ khiêu vũ Latin có rất nhiều thành viên, nhưng không phải ai cũng được biểu diễn trên sân khấu. Đến gần ngày diễn, dù danh sách đã công bố, nhưng vẫn có thể bị thay đổi vào phút chót.
Tiểu Giai biết rõ, thực lực của mình không nổi bật.
Cô rất sợ đến sát giờ biểu diễn lại bị loại, để người khác thay thế. Như vậy chẳng khác nào mất mặt trước toàn trường.
Vì thế, dù mọi người vẫn đồn rằng phòng khiêu vũ vào ban đêm rất kỳ lạ, cô vẫn quyết định mượn chìa khóa để đến tập luyện.
Cô không tin quỷ thần, cũng không sợ ma quái.
Dù thực sự có ma đi nữa, cô cũng tự tin rằng mình chẳng làm chuyện gì trái lương tâm, chẳng có lý do gì để chúng tìm đến cô.
Đêm khuya, phòng khiêu vũ sừng sững trong bóng tối, xung quanh im ắng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng gió thổi qua kẽ lá.
Tiểu Giai đẩy cửa bước vào.
Không phải cô không muốn bật đèn, mà là vì sau chín giờ, toàn bộ hệ thống điện trong phòng khiêu vũ đều bị ngắt.
Cũng may, ánh trăng ngoài cửa sổ vẫn còn le lói chiếu vào, giúp cô không đến mức bị bóng tối nuốt chửng hoàn toàn.
Trước đây, sau chín giờ vẫn có không ít người mượn chìa khóa đến đây tập luyện. Nhưng từ sau khi tin đồn lan rộng, số người dám đến phòng khiêu vũ vào buổi tối ngày càng ít.
Hôm nay, cả căn phòng rộng lớn, chỉ có một mình cô.