Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 510



Nếu Tô Lê không cảnh giác trước người đó, điều đó chỉ có thể nói lên một điều—trong mắt cậu ấy, kẻ đó chính là cô.

Rốt cuộc bọn họ đã tiến triển đến mức nào, để hôm nay Tô Lê lại có thể tự nhiên gọi cô bằng cái tên thân mật như vậy?

Còn kẻ mạo danh kia, rốt cuộc có mục đích gì?

Khi Diệp Tố Tố còn đang hoang mang thì Tô Lê lại lên tiếng, câu nói tiếp theo của cậu ấy khiến cả người cô nổi da gà:

"Chẳng phải chúng ta đã hẹn gặp nhau lúc 10 giờ tối sao? Sao em đến sớm thế?"

Diệp Tố Tố kinh ngạc: "Tôi... Tôi hẹn gặp cậu lúc 10 giờ tối?"

"Đúng thế." Tô Lê nhìn cô, vẻ mặt khó hiểu. "Tối qua trước khi chia tay, chẳng phải em đã nói sẽ gặp nhau ở đường hầm Thiên Minh lúc 10 giờ sao? Chính em nói mà, em quên rồi à?"

"Tôi... tôi..."

Cô suýt nữa thì buột miệng phủ nhận.

Ai hẹn cậu ấy chứ?!

Cô không nói câu đó! Người nói chắc chắn là kẻ mạo danh!

Diệp Tố Tố còn định nói thêm, nhưng Kỷ Hòa—người đang đứng cạnh cô—bỗng nhẹ nhàng kéo vạt áo cô, rồi lắc đầu.

Cô hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh, sau đó cười cười: "À, đúng rồi, tôi không quên. 10 giờ tối gặp lại."

Rời khỏi nhà Tô Lê, Diệp Tố Tố không nhịn được sốt ruột:

"Cô Kỷ! Sao cô lại ngăn tôi? Kẻ mạo danh kia đã hẹn gặp Tô Lê! Ai mà biết được ả có mưu đồ gì! Nếu ả muốn hại Tô Lê thì sao?!"

Tô Lê còn không có bùa hộ mạng của Kỷ Hòa.

Nếu cậu ấy thực sự bị kẻ đó nhắm vào, hậu quả sẽ không chỉ đơn giản là mất mạng.

Dù không có tình cảm với Tô Lê, nhưng cô cũng không thể trơ mắt nhìn cậu ấy gặp nguy hiểm mà không làm gì.

Kỷ Hòa thản nhiên đáp: "Không cần vội. Nếu cô ta đã hẹn Tô Lê 10 giờ tối nay, vậy thì chúng ta cũng sẽ đến đó."

"!!!"

Diệp Tố Tố dựng hết tóc gáy.

Thấy một người giống hệt mình qua camera giám sát đã đủ kinh khủng.

Bây giờ còn phải tận mắt đối diện với ả sao?!

Trời đất ơi!

Đến lúc đó, tay trái cô sẽ nắm chặt lấy Kỷ Hòa, tay phải kéo luôn Yến Lâm. Cô tuyệt đối không dám rời xa bọn họ nửa bước!

10 giờ tối.

Tô Lê khoác một chiếc áo mỏng, đứng bên đường hầm Thiên Minh, hắt hơi mấy cái.

Lạnh thật.

Cậu thở ra làn hơi trắng, xoa xoa hai tay vào nhau để làm ấm.

Không hiểu vì sao, mỗi lần Diệp Tố Tố hẹn gặp cậu đều chọn những nơi vắng vẻ như thế này.

Lần trước là đường Hoài Hải.

Lần này lại là đường hầm Thiên Minh.

Cứ như thể… mỗi lần họ gặp nhau là một chuyện gì đó lén lút, không thể để người khác biết.

Cậu vốn không nghĩ nhiều về điều này. Nhưng lần trước, khi họ đang đi dạo trên đường Hoài Hải, tình cờ lại gặp một người bạn học cấp ba.

Bạn học đó tròn mắt nhìn hai người họ nắm tay nhau, vẻ mặt không thể tin nổi.

Ừm, cũng đúng.

Bản thân cậu còn thấy bất ngờ nữa là.

Diệp Tố Tố vẫn luôn lạnh nhạt với cậu. Theo đuổi lâu như vậy mà cô chẳng hề đáp lại. Đến mức, cậu gần như định từ bỏ rồi.

Nhưng… một tháng trước, cô như biến thành một người khác.

Cô chủ động tìm cậu nói chuyện.

Cô chủ động hẹn gặp cậu.

Thậm chí còn len lén nhìn cậu bằng ánh mắt ngại ngùng.

Khiến cậu vui mừng biết bao.

Có một câu thành ngữ: "Chờ đến khi mây tan ắt sẽ thấy trăng sáng."

Tô Lê cảm thấy bản thân mình lúc này cũng giống như thế.

Cậu chờ đợi, kiên nhẫn hy vọng một ngày nào đó, tình cảm của mình sẽ được hồi đáp.

Ngay khi đang mải mê chìm trong những suy nghĩ mộng mơ ấy, phía sau bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc.

"Tô Lê, em tới rồi."

Cậu vội quay lại, nhìn thấy Diệp Tố Tố đang đứng đó, ánh đèn đường hắt lên bóng dáng cô.

"Tố Tố, cuối cùng em cũng tới rồi! Anh đã đợi em rất lâu đấy!"

Tô Lê cười rạng rỡ, niềm vui hiện rõ trong ánh mắt. Nhưng chẳng hiểu sao, nụ cười trên môi cậu dần tắt khi nhìn thấy biểu cảm của cô.

Dường như... cô ấy có chút gì đó buồn bã.

"Tố Tố, em đang buồn sao?"

"Sao có thể chứ?" Diệp Tố Tố khẽ cười, giọng nói nhẹ như gió thoảng. Cô ngước nhìn cậu rồi nói: "Đi dạo với em đi."

Tô Lê thích Diệp Tố Tố.

Thế nên, chỉ cần là yêu cầu của cô, dù là gì cậu cũng sẽ đồng ý.

Hai người cùng nhau bước đi dọc theo con đường hầm dài.

Mối quan hệ của họ lúc này vẫn còn mập mờ, chưa thực sự xác lập tình yêu.

Tô Lê không dám đi quá gần, chỉ sợ nếu vô tình vượt quá giới hạn, Diệp Tố Tố sẽ không vui.

Cậu đi ở phía trước, giữ một khoảng cách vừa phải, chỉ cách cô nửa vai. Vừa gần gũi, nhưng không quá phận.

Không khí xung quanh có chút trầm mặc.

Diệp Tố Tố không nói nhiều, khiến Tô Lê cảm thấy có chút gượng gạo.

Để xua tan sự im lặng, cậu cố gắng lục lại ký ức, nhớ về những kỷ niệm thời cấp ba, rồi bắt chuyện:

"Tố Tố, em còn nhớ đêm lửa trại hồi chúng ta học cấp ba không? Hôm đó em đứng trên sân khấu làm người dẫn chương trình. Anh vẫn nhớ em mặc một chiếc đầm lụa màu tím nhạt, trông rất xinh đẹp. Nam sinh toàn trường hôm đó đều len lén nhìn em đấy!"

Cậu cười, ánh mắt lấp lánh khi nhớ lại những ngày tháng thanh xuân ấy.

"Còn nữa, lúc chúng ta học lớp mười một, từng tổ chức một trận bóng rổ với lớp mười hai. Khi đó, em mặc một chiếc đầm trắng, đứng bên cạnh sân bóng rổ, tay cầm một chai nước suối. Bọn anh còn đoán già đoán non xem chai nước đó thuộc về ai, tranh cãi ầm ĩ suýt chút nữa đánh nhau luôn! Ai mà ngờ sau này mới biết, hóa ra em đến để cổ vũ cho anh trai em ha ha ha..."

Tô Lê vừa nói vừa bật cười, ánh mắt lấp đầy sự hoài niệm.

Nhưng đúng lúc ấy—

Một chiếc xe hơi bất ngờ lao tới từ hướng ngược lại.

Đèn pha chói lóa, ánh sáng trắng nhức mắt xuyên thẳng vào màn đêm tĩnh mịch.

Chiếc xe lao đi với tốc độ rất nhanh, như một cơn gió mạnh quét qua con đường hầm.

Tô Lê giật mình, theo bản năng quay lại, lo lắng Diệp Tố Tố sẽ bị xe va phải.

"Tố Tố, cẩn thận!"

Nhưng ngay khi cậu vừa quay đầu lại—

Trong khoảnh khắc ánh đèn xe lóe lên trên khuôn mặt Diệp Tố Tố—

Cậu nhìn thấy...

Một khuôn mặt bằng phẳng, nhợt nhạt.

Không có mắt.

Không có mũi.

Không có miệng.

Giống như một hình nộm bị lửa thiêu rụi, ngũ quan bị xóa sạch.

Nhưng... nó vẫn đang quay sang nhìn cậu.

!!

Tô Lê cứng đờ, toàn thân như đóng băng.

Chuyện... chuyện quái gì đang xảy ra vậy?!

Đây là cảnh tượng chỉ có trong phim kinh dị!

Cậu vô thức lùi lại một bước, bàn tay lạnh toát, trái tim đập loạn xạ.

Chiếc xe vèo qua, ánh đèn rực rỡ tan biến.

Bóng tối trong đường hầm lại quay về với ánh sáng mờ ảo vốn có.

Tô Lê run rẩy nhìn về phía Diệp Tố Tố.

Cô ấy vẫn đứng đó.

Vẫn là khuôn mặt xinh đẹp hoàn mỹ ấy.

Vẫn là ánh mắt dịu dàng ấy.

Cô ấy nghiêng đầu nhìn cậu, có chút khó hiểu:

"Tô Lê, anh sao thế?"

Phải rồi... cậu bị sao thế này?

Sao cậu có thể nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Tố Tố thay đổi?

Chẳng lẽ là ảo giác?

Chắc chắn là cậu bị hoa mắt rồi!

Tô Lê tự an ủi bản thân, cố gắng trấn tĩnh lại.

Nhưng lần này, cậu không dám đi trước nữa.

Cậu lùi lại vài bước, chậm rãi tiến gần hơn về phía cô.

Ánh mắt cậu không ngừng lướt qua gương mặt cô, cố gắng quan sát thật kỹ.

Cậu cần xác nhận.

Liệu tất cả những gì vừa rồi... có thực sự là do cậu nhìn nhầm hay không?

Từ khi vào lớp 10, Diệp Tố Tố đã trở thành hoa khôi của lớp.

Ngũ quan của cô tinh xảo đến mức khác hẳn với người bình thường.

Nhưng giờ phút này, dù nhìn vào sống mũi cao hay đường nét hoàn hảo trên khuôn mặt ấy, Tô Lê chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.

Hình ảnh khuôn mặt trống trơn không có ngũ quan khi nãy đã ám ảnh cậu đến tận bây giờ.

Không làm rõ chuyện này, có lẽ cả đời này cậu cũng không thể ngủ yên được.

Suy nghĩ một lúc, Tô Lê hắng giọng, giả vờ lơ đãng hỏi:

"À này, Tố Tố à, em có nhớ không? Trước kia anh từng viết thư tình gửi cho em đấy. Khi đó, em còn chê anh viết dở quá, đọc mà nổi cả da gà."

Diệp Tố Tố hơi nghiêng đầu, suy nghĩ một lát rồi gật nhẹ:

"Ừ, có hơi ấn tượng."

Khoảnh khắc nghe thấy câu trả lời ấy, trái tim Tô Lê như rơi xuống đáy vực.

Cậu bịa ra chuyện này!

Trên thực tế, cậu chưa từng viết thư tình nào cho Diệp Tố Tố cả!

Người trước mặt… không phải là cô ấy!

Nhưng nếu không phải Diệp Tố Tố, vậy tại sao cô ta lại có khuôn mặt giống hệt cô ấy?

Rốt cuộc cô ta là ai?

Và quan trọng nhất…

Cô ta có còn là con người không?!

Ngay lúc Tô Lê còn đang hoảng loạn, giọng nói nhẹ nhàng của "Diệp Tố Tố" bỗng vang lên:

"Tô Lê, anh thích em thật lòng sao?"

Tô Lê vô thức đáp: "Ừ, thích."

Cậu vẫn chưa hoàn toàn định thần lại, nhưng ánh mắt đã bắt đầu cảnh giác, nhanh chóng đánh giá xung quanh, tính toán xem làm thế nào để thoát khỏi đây một cách an toàn nhất.

"Diệp Tố Tố" đột nhiên mỉm cười, giọng nói run rẩy như đang mong chờ điều gì đó:

"Nếu vậy… anh có sẵn lòng đưa em rời khỏi đây không? Hai chúng ta cùng đến một nơi không có ai, chỉ có riêng hai ta thôi, được không?"

Nếu là trước đây, nghe thấy lời này, Tô Lê chắc chắn sẽ vui mừng đến mức không thể tin được.

Nhưng giờ phút này, nhìn vào khuôn mặt quen thuộc ấy—một khuôn mặt chứa đựng điều gì đó không thuộc về con người—cậu chỉ cảm thấy lạnh toát.

Sao cô ta lại có thể nói những lời như thế?

Cô ta muốn đưa cậu đi đâu?

Chẳng lẽ cô ta có ý đồ gì với mình?

Nghĩ đến đây, sống lưng Tô Lê lạnh buốt. Cậu lập tức lớn tiếng nói:

"Tôi không muốn!!"

Dứt lời, cậu mạnh tay đẩy "Diệp Tố Tố" ra, sau đó quay đầu chạy thục mạng.

Cậu sợ đến mức chẳng kịp suy nghĩ, thậm chí còn làm rơi mất một chiếc giày, nhưng cũng chẳng dám quay lại nhặt.

Cậu sợ rằng… nếu quay đầu lại, người đó sẽ đứng ngay phía sau lưng cậu.

Chỉ còn "Diệp Tố Tố" đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt mờ mịt.

Nhưng ngay sau đó, khóe miệng cô ta nhếch lên thành một nụ cười kỳ quái.

Rồi cô ta bật cười.

Tiếng cười ấy vang vọng khắp đường hầm, kéo dài trong không gian tĩnh lặng.

Một âm thanh vừa bi thương, vừa quỷ dị đến rợn người.

Sau đó, cô ta chậm rãi xoay người, bước về phía lối ra và biến mất vào bóng tối.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com