Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 517



Thái Vân cười lạnh, tiếp tục:

"Lúc đó, tôi không nghĩ nhiều. Tôi chỉ cho rằng anh ta thích con trai, cũng chẳng phải chuyện lạ. Dù sao việc sinh con trai hay con gái cũng đâu phải do chúng ta quyết định. Hơn nữa, Biên Nghị chưa từng có hành động nào thể hiện sự trọng nam khinh nữ, nên tôi tin rằng… nếu sinh con gái, anh ta cũng sẽ yêu thương nó như con trai mà thôi."

Bạc Hà Mèo bỗng dưng cảm thấy khó thở.

Trực giác của cô ấy mách bảo… rằng phía sau những lời nói này, chắc chắn là một câu chuyện kinh hoàng hơn nữa.

Thái Vân khẽ thở dài, ánh mắt u ám khi nhớ lại những chuyện đã qua.

“Sau này, tôi phát hiện mình có thai. Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của tôi. Nhưng khi biết tin, Biên Nghị lại tỏ ra vô cùng vui mừng, lập tức đưa tôi đi khám thai."

Cô cười nhạt, trong ánh mắt lộ rõ sự mỉa mai.

"Ban đầu, tôi còn tưởng rằng anh ta thực sự yêu thương đứa bé này, muốn kiểm tra xem con có khỏe mạnh không. Nhưng không ngờ... mục đích thực sự của anh ta là để kiểm tra giới tính của đứa trẻ!"

Bình luận trên livestream bắt đầu dậy sóng.

[Cái gì? Kiểm tra giới tính á?]

[Trời đất, thời nào rồi mà còn có người như vậy!]

"Theo quy định, bác sĩ không được phép tiết lộ giới tính thai nhi," Thái Vân tiếp tục, giọng cô đầy chua chát, "nhưng tôi không biết Biên Nghị đã dùng cách nào, bác sĩ kia thực sự nói cho anh ta biết..."

Nắm tay cô siết chặt, giọng nói nghẹn lại.

"Bác sĩ nói, tôi đang mang thai một bé gái."

Khoảnh khắc ấy, thái độ của Biên Nghị thay đổi hoàn toàn.

"Nếu như trước đó anh ta còn vui vẻ bao nhiêu, thì sau khi biết giới tính của con, anh ta lại trở nên lạnh lùng, thậm chí còn ép tôi phải phá thai."

Livestream im lặng vài giây, rồi hàng loạt bình luận phẫn nộ hiện lên.

[Thật không thể tin nổi!]

[Mẹ nó, thế kỷ nào rồi mà còn trọng nam khinh nữ như vậy!]

"Tất nhiên, tôi không đồng ý," Thái Vân nói, ánh mắt kiên định. "Đối với tôi, con trai hay con gái cũng như nhau, chẳng lẽ con gái thì không phải là con người hay sao? Hơn nữa, cơ thể tôi lại đặc biệt, tôi thuộc nhóm máu RH-. Bác sĩ đã cảnh báo rằng nếu tôi phá thai, tôi có thể bị rong huyết và vĩnh viễn không thể có con nữa."

Cô ngừng lại một chút, dường như muốn kiềm chế cơn giận trong lòng.

"Vậy mà, ngay cả khi biết điều đó, Biên Nghị vẫn muốn tôi phá thai!"

Cơn giận dữ trên livestream bùng nổ.

[Cái loại đàn ông gì vậy trời?]

[Anh ta điên rồi à?]

[Cứu cứu, tôi muốn đấm hắn ta một trận!]

"Chính lúc đó, tôi mới nhận ra mình không thể tiếp tục cuộc hôn nhân này nữa. Tôi không muốn sống chung với một người như vậy."

Thái Vân nhìn thẳng vào màn hình, giọng nói càng lúc càng lạnh lẽo.

"Tôi quyết định ly hôn. Nếu Biên Nghị không muốn đứa con này, vậy tôi sẽ giữ nó lại. Tôi không cần một đồng nào của anh ta. Tôi cũng đã nói rất rõ ràng: từ giờ trở đi, đứa trẻ này không còn liên quan gì đến anh ta hay nhà họ Biên nữa."

Cô hít một hơi sâu, bàn tay vô thức siết chặt lại.

"Nhưng... anh ta không chịu buông tha cho tôi."

Kỷ Hòa nhíu mày, bão bình luận cũng dừng lại trong chốc lát.

"Anh ta bỏ thuốc vào nước của tôi... muốn tôi mất đứa nhỏ."

Giọng nói của Thái Vân nghẹn lại, ánh mắt ánh lên sự căm hận.

“Anh ta thật sự là một kẻ điên, một kẻ điên hoàn toàn!!!”

Cô đã nói rất rõ ràng rồi, đứa bé này từ nay không liên quan gì đến nhà họ Biên nữa, vậy tại sao họ vẫn không chịu buông tha cho cô?

Vì sao chứ?

“Chính lúc đó, tôi mới nhận ra... chuyện này chắc chắn không chỉ đơn giản là vấn đề trọng nam khinh nữ.”

Cô đã tìm hiểu rất nhiều tài liệu, hỏi thăm không ít thầy phong thủy, cuối cùng mới biết được sự thật khủng khiếp—

"Nhà họ Biên thờ phụng một loại tà thuật, gọi là 'tà thuật giết con gái đầu'."

Không khí trong livestream như đóng băng.

"Cái gì?"

[Trời đất ơi, nghe đã thấy kinh dị rồi!]

[Cái quái gì vậy? Tà thuật giết con gái đầu là sao?]

Thái Vân cười khẩy, nhưng trong ánh mắt lại không hề có chút vui vẻ nào.

"Chỉ cần đứa con đầu lòng là con gái... thì nhất định phải phá thai."

Bão bình luận lập tức bùng nổ.

[Cái giống gì đây? Sao có thể có chuyện tàn nhẫn như vậy?!]

[Chỉ vì một thứ tà thuật mà giết hại con ruột của mình á?]

"Cái gọi là ‘vì sự phát triển của dòng họ’, họ có thể làm ra chuyện độc ác đến mức này."

Cô ấy nhìn thẳng vào màn hình, giọng nói trầm thấp nhưng kiên định.

"Tôi đã thoát khỏi Biên Nghị, nhưng sau này... còn bao nhiêu phụ nữ khác sẽ trở thành nạn nhân?"

"Có thể, người phụ nữ tiếp theo cưới Biên Nghị may mắn sinh được con trai ngay lần đầu, không cần lo đứa trẻ bị giết. Nhưng bản chất vấn đề vẫn chưa được giải quyết."

Bởi vì...

“Người bình thường không nên cảm thấy chuyện này là đúng đắn.”

Không ai đáng phải chịu đựng sự bất công và đau đớn như vậy.

Vậy nên, dù đã ly hôn, Thái Vân vẫn luôn âm thầm theo dõi Biên Nghị.

"Nếu tôi phát hiện anh ta có ý định yêu ai hoặc kết hôn, tôi sẽ tìm cách liên lạc với đối phương, cảnh báo họ."

Bởi vì họ đều là phụ nữ, cô không thể trơ mắt nhìn người khác bước vào vết xe đổ của mình.

Bạc Hà Mèo nãy giờ im lặng lắng nghe, cuối cùng khẽ nói:

“Cảm ơn.”

Kết hợp lời của cả Kỷ Hòa lẫn Thái Vân lại, dù không muốn tin, nhưng Bạc Hà Mèo vẫn phải thừa nhận...

Bạn trai sắp cưới của cô thực sự đáng sợ như vậy.

May mắn thay, cô phát hiện ra tất cả trước khi kết hôn.

Nếu không... cái giá phải trả sẽ không chỉ đơn giản là một cuộc tình tan vỡ.

Không do dự thêm một giây nào nữa, cô quyết định—

Cắt đứt hoàn toàn quan hệ với Biên Nghị.

Người như anh ta, cô không muốn dính dáng thêm dù chỉ một chút!
 

Bạc Hà Mèo quay sang nhìn Kỷ Hòa, giọng nói đầy lo lắng:

"Đại sư Kỷ… cô có cách nào cứu con tôi không?"

Dù Biên Nghị đáng giận, nhưng đứa trẻ trong bụng cô lại vô tội.

Cô yêu con mình hơn bất cứ thứ gì, chưa bao giờ có ý định bỏ con, chứ đừng nói đến việc để đứa nhỏ bị những hồn ma oán hận kia nuốt chửng.

Kỷ Hòa gật đầu, ánh mắt kiên định.

"Có. Tôi có thể siêu độ những oán linh đó. Đồng thời, tôi sẽ cắt đứt mối liên hệ giữa con cô và nhà họ Biên. Tôi sẽ không để đứa bé này trở thành một phần của tà thuật giết con gái đầu."

Nghe vậy, Bạc Hà Mèo như vớ được cọc giữa dòng nước xiết.

"Cô… cô thật sự có thể làm vậy sao?"

Kỷ Hòa lấy ra một lá phù màu vàng từ trong túi, ánh mắt trầm tĩnh.

"Cô gửi bát tự ngày sinh của mình cho tôi."

Nói xong, cô nhắm mắt, thầm niệm chú ngữ. Lá phù trong tay cô bỗng nhiên bốc cháy mà không cần lửa, ngọn lửa màu vàng kỳ dị cháy rực giữa không trung. Khi phù văn hóa thành tro, những đốm sáng nhỏ li ti bay lơ lửng, len lỏi qua cửa sổ, dần biến mất vào không gian.

Một lát sau, Kỷ Hòa mở mắt, ánh mắt sắc bén nhưng cũng dịu dàng hơn trước.

"Tôi đã siêu độ tất cả bọn họ."

Bạc Hà Mèo nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, nước mắt rưng rưng.

Kỷ Hòa lặng lẽ nhìn ra cửa sổ. Cô hy vọng những linh hồn bé nhỏ ấy có thể tìm được một gia đình tốt ở kiếp sau, không còn phải chịu đau đớn và oán hận nữa.

Quay lại nhìn Bạc Hà Mèo, Kỷ Hòa nhẹ giọng nói:

"Còn về cô, thử thách này cô đã vượt qua. Đứa trẻ trong bụng cô rất có tương lai, không chỉ thành công mà còn mang lại nhiều may mắn."

"Thật sao?!" Bạc Hà Mèo vui mừng đến mức gần như bật khóc.

Cô liên tục cảm ơn Kỷ Hòa trước khi rời khỏi buổi phát sóng.

Trong khi đó, khán giả vẫn đang bàn luận sôi nổi về tà thuật giết con gái đầu và những bí ẩn của nhà họ Biên.



[Trời đất ơi, thật sự có thứ tà thuật này sao? Nghe mà rùng mình...]

[Quá độc ác! Sinh con gái thì cũng là con, sao có thể nhẫn tâm như vậy?]

[Những gia tộc như thế này rồi cũng sẽ suy tàn thôi. Không tự mình nỗ lực mà lại tin vào những trò tà ác như vậy, đúng là đáng sợ.]

Kỷ Hòa không bình luận gì thêm. Cô lướt màn hình, chuẩn bị chọn người tiếp theo.

Lần này, người may mắn được kết nối là một chàng trai có ID "Tôi Yêu Công Việc".

Màn hình chuyển đổi, hiện lên hình ảnh một văn phòng sáng đèn.



[Khoan đã, bây giờ là bảy giờ tối rồi mà anh ta vẫn còn ở công ty làm việc?!]

[Đừng làm nữa, đừng làm nữa! Siêng năng thế này chết tôi mất!]

[Có khi nào là bị sếp ép tăng ca không?]

Tôi Yêu Công Việc nhìn thấy bình luận thì vội xua tay, cười khổ:

"Này này! Đừng nói oan cho ông chủ tôi! Nếu sếp tôi mà xem được buổi phát sóng này, ngày mai tôi sẽ bị sa thải mất. Tôi tự nguyện tăng ca mà!"

Nhưng ngay sau đó, giọng anh ta trầm xuống, vẻ mặt có chút hoang mang:

"Chỉ là… tôi thường xuyên gặp phải những chuyện kỳ lạ khi làm việc muộn ở công ty..."

Mọi người lập tức trở nên tò mò.

"Kỳ lạ? Là sao?"

Tôi Yêu Công Việc nuốt nước bọt, chậm rãi kể:

"Có lần, tôi đang viết dở chương trình thì phải đi vệ sinh. Máy tính vẫn mở trên bàn. Nhưng khi tôi quay lại… phần còn lại của đoạn code đã được viết xong."

Bầu không khí chợt trở nên kỳ quái.

Anh ta nuốt nước bọt, giọng nói có chút căng thẳng:

"Vấn đề là… lúc đó, toàn bộ công ty đã tan làm từ lâu, trong văn phòng chỉ có mỗi tôi!"



[Ối trời ơi! Tôi cứ tưởng là chuyện gì đáng sợ lắm, hóa ra là ma tốt giúp đỡ!]

[Ma này đúng là tận tâm! Xin hãy để nó giúp tôi làm bài tập về nhà với!]

[Chắc con ma đó lúc sống cũng là lập trình viên. Giờ thành ma rồi mà vẫn không thoát khỏi kiếp coder sao?]



Tôi Yêu Công Việc cười méo xệch:

"Nghe mọi người nói thì có vẻ hay ho đấy. Nhưng nghĩ đến việc có một con ma lảng vảng xung quanh mình lúc nửa đêm… tôi không biết có nên cảm thấy may mắn hay nên sợ hãi nữa…"

Anh ta nhìn Kỷ Hòa, vội vã nói:

"Đại sư Kỷ, cô giúp tôi xem thử đi. Tôi cảm thấy chuyện này không đơn giản đâu!"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com