Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 524



"Mọi người nghe vậy chắc nghĩ nghề này rất lãng mạn, rất có tiền đúng không?"

Giọng Tô Mai mang theo chút mỉa mai xen lẫn chua chát.

"Nhưng thực tế không phải vậy. Trong giới hội họa, chỉ có những người đứng đầu mới kiếm được tiền. Còn lại? Cạp đất mà ăn."

Cô ấy khẽ thở dài, ánh mắt dừng trên đầu ngón tay mình.

"Kiên trì theo đuổi đam mê không sai, nhưng bọn tôi đã hai mươi lăm tuổi rồi, không còn trẻ nữa. Cũng đến lúc nghĩ đến chuyện kết hôn, ổn định cuộc sống. Vậy mà thu nhập của anh ấy vẫn chẳng ra sao, lúc may mắn thì có thể kiếm được trăm nghìn tệ, lúc xui xẻo thì không có nổi một xu."

Cô cười khổ.

"Điều này làm tôi rất lo lắng."

Quý Dương im lặng.

Anh ấy chưa từng yêu đương, cũng chẳng hiểu cảm giác đó thế nào. Nhưng nghe những lời này, anh mơ hồ cảm thấy… Tô Mai không hẳn trách móc, mà giống như đang tự chất vấn chính mình.

"Tôi đã khuyên anh ấy đổi nghề."

Cô ấy tiếp tục, giọng điệu hơi chùng xuống.

"Thật sự không được thì làm thêm nghề phụ cũng được. Chỉ cần có một công việc ổn định, dù là bảo vệ hay bồi bàn, ít ra còn có lương tháng. Nhưng anh ấy không muốn, còn nói nếu có công việc khác thì sẽ không thể cống hiến trọn vẹn cho hội họa."

Cô ngừng lại một chút, ánh mắt phức tạp.

"Anh ấy còn bảo sự nghiệp của mình đang có chuyển biến tốt, sẽ không mãi như thế này đâu. Rồi anh ấy nói tôi phải tin tưởng anh ấy."

Cô bật cười.

"Nhưng tôi thực sự không biết phải tin tưởng như thế nào nữa."

Cô chống khuỷu tay lên đầu gối, ngón tay vô thức xoắn vào nhau.

"Con trai hai mươi lăm tuổi có thể giống con gái hai mươi lăm tuổi được à? Tôi không thể thất bại được! Mẹ tôi đã giục tôi dẫn người yêu về nhà ra mắt rồi, nhưng tôi không dám."

Cô nhấn mạnh hai chữ cuối cùng.

"Không dám."

Không phải vì cô không yêu anh.

Mà vì…

Cô không biết nếu dẫn anh về, cô có thể giữ vững niềm tin của mình hay không.

"Tôi hiểu, tôi hiểu."

Lúc này, Triệu Liên – người phụ nữ trung niên đang xách túi rau – cũng gật đầu đồng tình.

"Mặc dù con gái tôi còn học cấp ba, nhưng nếu sau này nó dẫn một người bạn trai như vậy về rồi đòi cưới, chắc tôi tức đến nhồi máu cơ tim mất."

"Đúng vậy!"

Tô Mai và Triệu Liên nhìn nhau, bỗng cảm thấy như tìm được tri kỷ.

"Thật ra tôi đã nhắc đến chuyện này với bạn trai nhiều lần rồi, nhưng anh ấy không chịu hiểu."

Cô ấy bất giác siết chặt hai tay.

"Quả nhiên, chỉ có phụ nữ mới hiểu được phụ nữ."

Triệu Liên chậc lưỡi.

"Vậy cô cũng không cần phải thấy áy náy. Nghe cô nói thì tôi thấy vấn đề của bạn trai cô còn lớn hơn cô đấy."

"Haizz… Cũng không hẳn."

Tô Mai xoa trán, giọng nhỏ dần.

"Thật ra tôi cũng có lỗi. Lúc cãi nhau, tôi tức quá nên đã nói rất nhiều lời khó nghe…"

Cô cười khổ, hồi tưởng lại quá khứ.

"Tôi bảo mấy bức tranh của anh ấy chẳng khác gì rác rưởi. Tôi còn hỏi anh ấy tưởng mình là ai, Picasso sống lại à?"

Cô hít một hơi sâu.

"Nếu anh còn vẽ kiểu này thì cả đời cũng đừng mong thành công."

Cô siết chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay lạnh lẽo.

"Lời của tôi thực sự rất cay nghiệt."

Cô cười chua chát.

"Chẳng trách anh ấy tức giận."

Cô ngả người ra ghế, ngước mắt nhìn trần xe.

"Nếu lúc đó tôi chọn cách nói khác, nếu tôi kiên nhẫn hơn, từ từ phân tích cho anh ấy hiểu…"

Giọng cô nhỏ dần.

"Có lẽ mọi chuyện đã không đi đến mức này."

Nhưng tất cả chỉ là "nếu".

Cô ấy không thể quay ngược thời gian, cũng không thể thay đổi kết cục.

Vì hiện tại—

Cô ấy đã chết.

Cô ấy đã bị mắc kẹt trong quỷ vực, nhốt trên chiếc xe buýt vĩnh viễn không bao giờ dừng lại.

Lời xin lỗi trong lòng cô…

Sẽ không bao giờ có cơ hội nói ra nữa.

Giữa không gian tĩnh mịch, giọng nói bình thản của Kỷ Hòa vang lên:

"Nếu tôi nói, tôi có thể đưa cô ra ngoài thì sao?"

Tô Mai ngẩng phắt đầu lên.

"Thật hay giả?!"

Nhưng ngay lúc này, lớp da đã thối rữa một nửa trên khuôn mặt cô ấy bong ra từng mảng.

Mấy con giòi trắng nhợt bò lổm ngổm quanh hốc mắt rỗng.

Cảnh tượng này…

Khiến Quý Dương vội vàng quay ngoắt đi.

Nếu nhìn thêm nữa, anh ấy thề là mình sẽ ói mất!

Kỷ Hòa không quan tâm.

Cô nhẹ nhàng đưa tay lên, một tấm phù văn hiện ra trong lòng bàn tay.

"Thật."

Cô nói.

"Nhưng phù này có thời gian hiệu lực, chúng ta phải nhanh lên."

Tô Mai hít sâu một hơi.

"Được! Được! Được!"

Cửa sau xe buýt kẽo kẹt mở ra.

Kỷ Hòa xuống xe trước.

Tô Mai lưỡng lự một giây, rồi cũng bước xuống theo.

Khoảnh khắc đôi chân cô ấy chạm vào mặt đất—

Một điều kỳ lạ xảy ra.

Da thịt đã mục nát của cô ấy…

Lấy lại sức sống.

Từng thớ cơ, từng mảng da mới mọc lên với tốc độ kinh ngạc.

Chỉ trong chớp mắt—

Cô ấy lại có hình người.

Không còn khuôn mặt phân hủy, không còn những con giòi ghê tởm.

Cô ấy vẫn là một cô gái trẻ xinh đẹp.

Không có gì đáng sợ nữa.

Quan trọng hơn…

Chân cô ấy thực sự dẫm lên mặt đất.

Không còn bị kéo về chiếc xe buýt lạnh lẽo.

Không còn mắc kẹt trong vòng lặp bất tận.

Cô ấy đã thực sự bước ra ngoài.

"Khi hai chân một lần nữa chạm xuống mặt đất, trong lòng Tô Mai dấy lên vô số cảm xúc ngổn ngang.

Xung quanh, dòng xe cộ trôi chảy như nước, ánh đèn từ những tòa cao ốc soi rọi cả một góc trời, xuyên qua đám đông hối hả.

Trong một khoảnh khắc, cô ấy hoang mang, thậm chí còn có ảo giác rằng việc mình rơi xuống sông chỉ là một giấc mơ—rằng cô vẫn đang đi dạo phố cùng bạn bè vào một buổi tối bình thường nào đó.

Nhưng tiếc thay, đó không phải là mơ.

Cảm giác lạnh lẽo khi nước sông tràn vào phổi, sự ngột ngạt khi hơi thở dần cạn kiệt…

Tất cả đều là thật.

Cô ấy đã chết.

Chỉ là… cô gái mặc váy trắng bên cạnh đã cho cô một cơ hội quay lại nhân gian.

Nơi mà khi còn sống, cô chẳng thể đặt chân tới, thì nay, sau khi chết rồi, cuối cùng cô cũng có thể đến được.



Dưới tòa chung cư, Tô Mai ngước nhìn lên, khẽ nói:

"Đến rồi. Chính là chỗ này."

Đây là căn nhà mà cô và bạn trai từng chung sống suốt nhiều năm.

Cô nhìn lên khung cửa sổ quen thuộc, giọng nói mang theo chút mơ hồ:

"Tôi chết cũng đã gần một tháng… Anh ấy chắc chắn rất đau lòng."

Nếu đổi lại, người chết là bạn trai cô ấy, có lẽ cô sẽ đau khổ đến mức mỗi ngày tỉnh giấc đều khóc lóc không thôi.

Bảy năm tình cảm, đâu phải chỉ nói buông là có thể buông?

Nghĩ đến đây, lòng cô càng dâng lên một nỗi áy náy khó tả.

Nếu lúc đó cô không quá nóng giận, không nói ra những lời tổn thương anh ấy… thì có lẽ tất cả đã khác.

Chung cư này có bảo vệ gác cổng, Tô Mai có thể tự do đi xuyên qua, nhưng Kỷ Hòa thì không.

Cô không muốn dùng bùa ép vào, nên đành kiên nhẫn đứng đợi bên ngoài.

Chỉ cần có ai đó ra vào, cô sẽ nhân cơ hội đi theo.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Đợi khoảng mười phút, cuối cùng cũng có một cặp đôi bước ra khỏi chung cư. Vừa đi, họ vừa trò chuyện:

"Lúc nãy anh vừa gặp cậu nhóc trên lầu đấy. Mà nói mới nhớ, hình như cũng lâu rồi không thấy bạn gái cậu ta đâu nhỉ?"

"Anh không biết à?" Giọng cô gái hơi chùng xuống. "Nhắc đến cặp đôi trẻ đó mà thấy tội ghê… Anh còn nhớ vụ xe buýt rơi xuống sông tháng trước không? Trong số bảy người thiệt mạng, có bạn gái của cậu ấy."

"Cái gì?!" Người đàn ông giật mình, rồi lắc đầu thở dài: "Thế thì đáng thương thật… À khoan, nhưng lúc nãy anh còn thấy cậu ấy ôm một bó hoa lớn với một đống đồ ăn ngon, anh còn hỏi thăm là nhà có khách à. Cậu ta bảo…"

Anh ta dừng lại một chút, chép miệng:

"Là chuẩn bị bữa tối cho bạn gái."

"Hả?" Cô gái bên cạnh sửng sốt. "Là… bạn gái mới á?"

"Chứ còn gì nữa?!" Người đàn ông cười khổ. "Mới đó mà đã có người mới rồi."

"Nhưng…" Cô gái nhíu mày. "Không phải bạn gái cậu ấy mới mất tháng trước sao? Mới một tháng mà đã có người mới rồi à?"

"Trời ơi, một tháng thì lâu lắm rồi đó! Xã hội bây giờ nhịp sống nhanh lắm em ạ, yêu đương, chia tay, rồi lại yêu tiếp, chẳng ai chờ ai đâu."

"Haiz… Cô gái trẻ kia cũng thật đáng thương, còn trẻ thế mà đã mất rồi…"

Tô Mai đứng cách đó không xa, nghe rõ từng câu từng chữ.

Gương mặt cô từ ngơ ngẩn dần dần trở nên khó coi.

Cô không phải chưa từng nghe nói về chuyện yêu đương thần tốc trong thời đại này. Chia tay nhanh, tìm người mới còn nhanh hơn.

Nhưng bạn trai cô ấy không phải người như vậy!

Họ đã bên nhau suốt bảy năm, từ mười tám tuổi đến tận bây giờ.

Anh ấy là mối tình đầu của cô, cũng là người hiểu cô nhất.

Cô chưa từng kỳ vọng anh sẽ vì cô mà sống cô độc suốt phần đời còn lại, nhưng…

Mới chỉ một tháng…

Một tháng thôi mà đã có bạn gái mới, thậm chí còn thân mật đến mức mời về nhà ăn cơm?

Anh ấy có còn nhớ không?

Căn hộ kia, từng góc từng ngách đều là do hai người cùng nhau trang trí, từng món đồ nội thất đều in dấu kỷ niệm của cả hai…

Bây giờ, anh ấy lại có thể thoải mái đón một cô gái khác vào nhà sao?

Thật…

Buồn nôn.

Một cơn chán chường đột nhiên dâng lên trong lòng Tô Mai.

Cô ấy bỗng thấy… chẳng còn hứng thú nữa.

"Tôi không muốn đi nữa, chúng ta về thôi."

Sớm biết như vậy, khi rơi khỏi xe buýt, cô đã không cố gắng dốc hết chút sức lực cuối cùng chỉ để nói lời xin lỗi với anh ta.

Trông cô lúc đó… chẳng phải rất giống một kẻ ngốc hay sao?


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com