Mẹ Tống há hốc miệng, sợ hãi đến mức không thể thốt ra lời nào.
"Sao có thể như vậy? Chồng tôi xưa nay luôn hành thiện tích đức, sao có thể dính líu đến nợ máu được?"
Kỷ Hòa quay sang nhìn Tống Duệ, ánh mắt sắc bén như có thể xuyên thấu lòng người.
"Người mà bố anh giết… chính là bạn gái anh, đúng không?"
Câu hỏi ấy như một lưỡi dao cắt ngang không khí, khiến sắc mặt Tống Duệ lập tức tái nhợt.
Bên cạnh anh ta, Tống Chiêu Đệ khẽ bật cười, tiếng cười lạnh lẽo như một lưỡi dao mỏng cứa vào lòng người nghe.
"Em trai à, không cần phải giả vờ nữa đâu. Chị cũng là người tu đạo, cái mà chị tính ra được chẳng khác gì những gì cô Kỷ Hòa đã nói."
Cô ta chắp tay sau lưng, chậm rãi bước tới, đôi mắt long lanh ánh lên sự khoái chí.
"Lúc trước chị vẫn luôn im lặng, bởi vì chị muốn chờ đến cái ngày chân tướng được phơi bày. Chị rất muốn xem thử, vào ngày mẹ em biết hết mọi chuyện, liệu bà ta có hối hận vì đã không chọn chị hay không."
Tống Duệ cúi đầu, đôi vai run rẩy.
Khi anh ta nhận ra Kỷ Hòa có thể nhìn thấu bí mật của Bạch tiên nhà họ Tống, anh ta đã mơ hồ cảm nhận được một điềm báo chẳng lành.
Nếu để Kỷ Hòa lên tầng trên và nhìn thấy tình trạng của bố anh ta, e rằng mọi chuyện sẽ bị vạch trần.
Anh ta vốn định tìm cách ngăn cản, nhưng khi Tống Chiêu Đệ cố ý gọi Kỷ Hòa đi lên, anh ta đã hoàn toàn bất lực.
Người phụ nữ này… thật tàn nhẫn.
Rõ ràng cô ta đã biết chân tướng từ lâu, vậy mà vẫn thản nhiên đứng bên lề, lạnh lùng nhìn anh ta diễn trò như một tên hề.
Thật đáng ghét.
Tất cả đã không thể giấu được nữa.
Tống Duệ nhắm mắt lại, khẽ cất giọng, như một sự chấp nhận:
"Ừm."
Dù giọng nói rất nhỏ, nhưng đó chính là một lời thừa nhận.
Ngay giây phút nghe được con trai mình tự thừa nhận, mẹ Tống như muốn ngất lịm.
Bà ta lao đến, nắm chặt lấy tay áo con trai, giọng run rẩy đầy hoảng loạn:
"Tại sao vậy con? Thật sự là con đã ra tay với bố con sao?"
Nhưng những tiếng khóc lóc ấy chỉ khiến Tống Duệ càng thêm chán ghét.
Anh ta hất tay bà ta ra, lạnh lùng đáp:
"Còn hỏi tại sao cái gì? Đương nhiên là vì ông ta đáng chết!"
…
Sau khi lấy được truyền thừa của Bạch tiên, Tống Duệ cảm thấy vô cùng đắc ý.
Anh ta biết rõ chị gái mình rất tài giỏi, thậm chí trong lòng còn có chút cảm thông với chị.
Nhưng biết thì sao chứ?
Sinh ra là con trai của nhà họ Tống, định mệnh của anh ta là người kế thừa Bạch tiên.
Dần dần, anh ta bắt đầu bộc lộ tài năng trong y thuật, giống hệt như bố mình.
Danh tiếng của bác sĩ Tống Duệ lan rộng, người ta ca ngợi anh ta như một thiên tài y học, cứu người như thần thánh.
Những người tìm đến anh ta ngày càng nhiều, trong đó không ít người là bậc quyền quý.
Bọn họ tiếc mạng, mà khi cần giữ mạng sống, họ sẽ không tiếc tiền.
Chỉ trong một thời gian ngắn, Tống Duệ đã kiếm được rất nhiều tiền.
Trước mười tám tuổi, anh ta vẫn còn phải dựa vào bố mẹ, tiêu gì cũng phải xin phép, dù nhà họ Tống không thiếu tiền nhưng vẫn quản rất chặt.
Sau mười tám tuổi, khi có thể tự kiếm tiền nhờ Bạch tiên, anh ta bắt đầu buông thả bản thân.
Tống Duệ không giống như Tống Chiêu Đệ.
Anh ta không có chí tiến thủ, từ nhỏ đã ham chơi, lại không thích bị gò bó.
Bây giờ, khi đã có tiền, những thói hư tật xấu của anh ta càng ngày càng khuếch đại.
Anh ta bắt đầu ra vào những nơi không đứng đắn, ném không ít tiền vào những cuộc vui với phụ nữ.
Trong những cuộc vui ấy, anh ta đã gặp một cô gái tên là La Đình.
Người ta thường nói, cha mẹ không sợ con trai mình ăn chơi, chỉ sợ con trai mình si mê một người đàn bà.
Không sợ con mình rong chơi khắp chốn, chỉ sợ con mình dốc cạn chân tình vì một người.
Và điều đáng sợ ấy lại xảy ra với Tống Duệ — anh ta yêu La Đình.
Kiểu phụ nữ như La Đình, nếu muốn lấy thêm tiền từ đàn ông, cô ta đều có một công thức chung: ngoan ngoãn, dịu dàng, ân cần chăm sóc.
Đó không phải vì cô ta yêu thích ai thật lòng, mà đơn giản chỉ là yêu cầu của công việc.
Những kẻ mua vui chỉ xem đó là trò tiêu khiển, nhưng Tống Duệ lại không như vậy. Anh ta chìm đắm trong những lời mật ngọt chết ruồi của La Đình, thậm chí còn náo loạn đòi cưới cô ta về nhà, khiến bố Tống tức đến mức suýt lên cơn đột quỵ.
Nhà họ Tống, nhờ vào sự bảo hộ của Bạch tiên, dù thế nào cũng được xem là gia đình có nền tảng học thức.
Kể cả không cưới được một cô gái con nhà trâm anh thế phiệt, thì ít nhất cũng phải lấy một người trong sạch, gia thế đàng hoàng.
Nhưng Tống Duệ lại đem lòng yêu La Đình.
Kiểu phụ nữ như cô ta, sau này sao có thể sinh ra một đứa con trai ngoan?
Làm sao ông Tống có thể yên tâm giao lại Bạch tiên cho đời sau được?
Nhưng Tống Duệ từ nhỏ đã không coi ai ra gì. Anh ta biết rõ bản thân là con trai nối dõi duy nhất của nhà họ Tống, cháu đích tôn như vàng như ngọc. Cho nên dù bố mẹ có phản đối thế nào, cuối cùng cũng sẽ phải thỏa hiệp mà thôi.
Vậy nên anh ta vẫn cứ chơi bời lêu lổng cùng La Đình, chẳng hề bận tâm đến ánh mắt người khác.
Nhưng có câu: "Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra."
Chỉ có điều, lần này người bị lộ không phải là Tống Duệ, mà là La Đình.
Vì tiền, cô ta không từ thủ đoạn, phá hoại biết bao gia đình, cuối cùng cũng chọc phải kẻ không nên chọc.
Tối hôm đó, khi La Đình đang cùng Tống Duệ ăn đồ nướng bên đường, một chiếc xe van bất ngờ lao tới.
Cửa xe bật mở, năm sáu người đàn ông lực lưỡng nhảy xuống.
Dẫn đầu là một người phụ nữ trung niên có thân hình mập mạp, toàn thân đeo đầy trang sức vàng bạc, ánh mắt lạnh lẽo.
Bà ta khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm La Đình.
"Mày là La Đình đúng không?"
La Đình cau mày, liếc mắt đánh giá đối phương.
"Mày không làm cái gì khác, lại thích đi làm kẻ thứ ba à?" Giọng người phụ nữ đầy mỉa mai. "Bao năm qua, chắc chồng tao ném cho mày không ít tiền nhỉ?"
La Đình đã quá quen với cảnh này—những bà vợ bị cắm sừng tìm đến cô ta để làm ầm ĩ.
Cô ta không hề sợ hãi, cười nhạt:
"Đúng, thì sao? Bà không quản nổi chồng mình, đến đây làm loạn với tôi làm gì?"
Người phụ nữ trung niên lập tức bị chọc giận.
"Con ranh này, cũng trơ trẽn thật đấy! Lên hết cho tao! Để xem nó còn dám vênh váo nữa không!"
Vừa dứt lời, mấy gã đàn ông liền xắn tay áo, mặt đầy sát khí xông về phía La Đình.
Chỉ trong chớp mắt, một trận đòn ác liệt giáng xuống người cô ta.
La Đình kêu gào thảm thiết, ôm đầu lăn lộn trên mặt đất.
Người phụ nữ trung niên bước đến, túm tóc cô ta, kéo ngửa mặt lên, giọng nói lạnh như băng:
"Sao? Còn dám quyến rũ chồng bà đây không?"
Nói xong, bà ta giáng cho La Đình một cái tát trời giáng.
Máu lập tức rỉ ra từ khóe môi cô ta.
Tống Duệ đứng bên cạnh đã sợ đến xanh mặt.
Anh ta là công tử nhà giàu được nuông chiều từ bé, chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng như thế này.
Trong cơn hoảng loạn, anh ta run rẩy lấy điện thoại ra gọi cho bố mình.
Bố Tống vội vã chạy đến, nhưng khi ông ta đến nơi, trước mắt chỉ còn là một cảnh tượng hỗn loạn như trò hề.
La Đình nằm sõng soài trên mặt đất, hơi thở mong manh, hệt như một con búp bê bị vứt bỏ.
Người phụ nữ trung niên vốn chỉ định dạy cô ta một bài học, nào ngờ đám đàn ông dưới trướng lại ra tay quá mạnh, suýt chút nữa thì đánh chết người.