Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 599



"Tôi không chỉ thường xuyên buồn nôn, chóng mặt, nôn mửa mà còn hay gặp ác mộng vào ban đêm. Tôi mơ thấy mình bị trói chặt, rồi bị đông cứng trong một kho lạnh... Sau đó, tôi nằm trên bàn mổ, bị năm, sáu người đè xuống, cố gắng làm gì đó với tôi..."

Nói đến đây, Katsuragi không kìm được mà rùng mình.

Mỗi lần tỉnh giấc từ những cơn ác mộng ấy, anh ta đều cảm thấy vết mổ ở thận âm ỉ đau.

"Tôi từng nghĩ rằng có phải đây là di chứng của cuộc phẫu thuật không... Họ có một thuật ngữ chuyên môn gì đó thì phải... À đúng rồi, phản ứng thải ghép! Nhưng tôi đã đi khám rất nhiều bệnh viện, làm hàng loạt xét nghiệm, ai cũng bảo ca phẫu thuật của tôi rất thành công. Cuối cùng, chẳng còn cách nào khác, tôi đành phải tìm đến bác sĩ Tống. Nếu ngay cả bác sĩ Tống – người có danh tiếng như truyền thuyết – cũng bó tay, thì e là tôi chỉ có thể tiếp tục sống trong cảnh này..."

Vừa nói, khuôn mặt Katsuragi vừa lộ ra vẻ u ám.

Thật vất vả mới tìm được quả thận phù hợp, phẫu thuật cũng coi như thành công. Cứ tưởng từ đây sẽ có một cơ thể khỏe mạnh, ai ngờ lại rơi vào tình cảnh này...

Kỷ Hòa nhìn Katsuragi, suy nghĩ một lát rồi nói:

"Để tôi tính một quẻ giúp anh nhé. Anh có nhớ bát tự ngày sinh của mình không?"

Katsuragi hơi ngẩn ra: "Tôi... không nhớ."

Mẹ kiếp, ai mà ngờ được mình lại may mắn gặp Kỷ Hòa ngay tại đây chứ! Biết thế, trước khi đến, anh ta đã học thuộc lòng bát tự ngày sinh của mình rồi!

Kỷ Hòa thở dài: "Không nhớ giờ sinh cũng được, nhưng ít nhất anh phải biết ngày tháng năm sinh chứ? Cứ nói tôi nghe, tôi sẽ kết hợp xem tướng cho anh nữa. Độ chính xác có thể hơi giảm, nhưng vẫn có thể tính ra một vài thứ."

Katsuragi gật đầu: "Được!"

Sau khi bấm đốt tay tính toán, Kỷ Hòa nhẹ giọng nói:

"Yên tâm đi, cuộc phẫu thuật của anh rất thành công."

"Hả?" Katsuragi ngớ người.

Nếu không phải do phẫu thuật thì rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?

Anh ta chột dạ xoa tay, lắp bắp hỏi:

"Chẳng lẽ... tôi bị ma quỷ ám? Không thể nào! Tôi là người tốt, trước giờ chưa bao giờ làm chuyện gì xấu!"

Kỷ Hòa cười nhạt: "Ca phẫu thuật thì thành công, nhưng vấn đề nằm ở nguồn gốc nội tạng được cấy ghép vào người anh. Tôi khuyên anh nên báo cảnh sát đi."

"Báo cảnh sát?" Katsuragi trợn mắt.

"Đúng. Nguồn gốc của quả thận này không rõ ràng, không phải là nội tạng được hiến tặng tự nguyện mà là bị cưỡng ép lấy đi... Nếu như tôi không tính sai, nó có lẽ đến từ miền Bắc Myanmar."

Katsuragi há hốc mồm, mặt đầy kinh hãi: "Ôi vãi chưởng thật chứ!"

Miền Bắc Myanmar... nơi được mệnh danh là vùng đất "hiếu khách" nhất thế giới! Chẳng ai đến đó mà không được họ "đối xử chân thành" cả!

Anh ta lắp bắp: "Cô Kỷ à, ca phẫu thuật của tôi được thực hiện ở bệnh viện chính quy bên châu Âu đấy! Tôi bỏ tiền ra để đi con đường hợp pháp, tôi thực sự không phạm tội mà!"

Katsuragi đã xem rất nhiều buổi livestream của Kỷ Hòa. Dưới "thiên nhãn" của cô, không ít người vừa hỏi quẻ xong đã bị đưa vào tù. Giây trước còn tự do, giây sau đã rơi nước mắt sau song sắt.

Kỷ Hòa nhìn khuôn mặt đầy hoang mang của anh ta, khẽ bật cười:

"Tôi biết anh không phạm tội, vấn đề là ở bệnh viện kia. Vì lợi nhuận, họ đã sử dụng nội tạng có nguồn gốc mờ ám. Anh cũng chỉ là nạn nhân thôi. Người cung cấp nội tạng kia đã bị lừa đến miền Bắc Myanmar, trải qua đủ mọi loại tra tấn, sau đó bị cưỡng ép lấy đi nội tạng. Oán khí của họ có thể không lớn sao?"

Katsuragi nghe vậy thì rùng mình, sống lưng lạnh toát:

"Vậy... vậy bây giờ tôi có nên báo cảnh sát không?"

Kỷ Hòa nở nụ cười bí ẩn: "Không cần, người anh cần tìm đã ở ngay đây rồi."

Dứt lời, ánh mắt cô chuyển sang nhìn Yến Lâm.

"Đến nào."

Yến Lâm: "..."

Lại đến nữa à?!

Cô ta bận đến mức sắp phân thân rồi đây!

Nhưng thôi, dù sao cũng là phục vụ vì dân vì nước, chẳng có gì khổ cả!

"Vấn đề này cứ để đồng nghiệp của tôi xử lý trước đã." Yến Lâm vừa nói vừa lấy điện thoại ra, nhanh chóng bấm một dãy số.

Cô mở loa ngoài, giọng nói nghiêm nghị: "Tu Nam Dật, lập tức đến đây ngay cho tôi!"

Bên kia đầu dây, một giọng nói lười biếng vang lên: "Chị Yến, có chuyện gì vậy? Không phải chị đang đuổi bắt kẻ tạo ra cái app chỉnh mặt đang bỏ trốn à? Gặp khó khăn gì sao?"

Yến Lâm bật cười giễu cợt: "Có Kỷ Hòa ở cạnh tôi, thì có gì mà khó khăn được chứ? Chỉ là chúng tôi vừa đụng phải một vụ buôn bán nội tạng trái phép. Theo tôi thấy, đây có thể là một vụ lớn, cậu cần đích thân đến đây xử lý."

"Vậy còn chị?"

"Tôi hả? Cậu quên vụ livestream bệnh viện bỏ hoang hôm trước rồi à? Trên mạng đang bàn tán xôn xao, gây ra ảnh hưởng không tốt, tôi phải qua đó xem xét tình hình."

Vừa nghe nhắc đến vụ bệnh viện, giọng nói của Tu Nam Dật lập tức trở nên nghiêm túc: "À... hóa ra là chuyện đó... Được rồi, tôi đến ngay!"

Yến Lâm cúp máy, quay sang Kỷ Hòa: "Đồng nghiệp của tôi sẽ đến ngay thôi. Cục điều tra các hiện tượng siêu nhiên Quốc gia của chúng tôi được chia làm bốn đội nhỏ. Tôi là đội trưởng đội A, còn cậu ta là đội trưởng đội B."

"Mặc dù chưa từng gặp mặt, nhưng cô đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều, nên họ đều biết đến cô cả."

Kỷ Hòa gật đầu, mỉm cười: "Vậy thì tôi thật vinh hạnh rồi."

Yến Lâm cười, rồi chợt nảy ra một ý: "Lát nữa tôi phải đến thành phố Q để xử lý một vụ án, cô có muốn đi cùng không? Chính phủ lo hết chi phí ăn ở, sau khi giải quyết xong còn có thêm tiền thưởng nữa."

Nói xong, cô còn nháy mắt đầy ẩn ý với Kỷ Hòa.

Có Kỷ Hòa đi cùng, hiệu suất phá án của Cục điều tra các hiện tượng siêu nhiên chắc chắn tăng gấp mười lần. Hơn nữa, báo cáo công việc cuối tháng cũng sẽ đẹp hơn hẳn.

Cấp trên còn đặc biệt nhắc nhở: Những nhân tài như Kỷ Hòa nhất định phải giữ chặt, đồng thời tranh thủ học hỏi thật nhiều!

Kỷ Hòa chẳng hề khách sáo, hỏi thẳng: "Tiền thưởng là bao nhiêu?"

Cô cũng là con người, cũng phải ăn cơm mà!

Sau khi nghe Yến Lâm báo ra một con số, Kỷ Hòa lập tức gật đầu: "Đi luôn!"

Tiền thưởng cho vụ này còn cao hơn cả việc cô vừa xem bói vừa livestream diễn xuất!

"Vậy thì tốt quá!" Yến Lâm vui vẻ.

Đối với Cục điều tra các hiện tượng siêu nhiên, tiền bạc không phải vấn đề. Điều quan trọng nhất là có được sự giúp đỡ của Kỷ Hòa!

Sắp xếp xong mọi việc cho Katsuragi, dặn anh ta đợi ở đây, lát nữa sẽ có người tên Tu Nam Dật đến đón, Yến Lâm và Kỷ Hòa nhanh chóng lên đường đến thành phố Q.

Trên tàu cao tốc, Yến Lâm thở dài: "Bình thường tôi toàn ngồi khoang phổ thông, lần này nhờ đãi ngộ dành cho chuyên gia của Cục mà được hưởng ké khoang thương gia... Cảm giác đúng là không tệ."

Kỷ Hòa bật cười: "Chúng ta đến thành phố Q là để xử lý vụ án gì?"

"À... chuyện này nói ra thì khá dài dòng." Yến Lâm dựa vào ghế, giọng nói trầm xuống:

"Ở ngoại ô thành phố Q có một bệnh viện bỏ hoang. Bốn mươi năm trước, bệnh viện này do một vị viện trưởng điều hành. Bên ngoài, ông ta luôn tỏ ra nhân từ, chuyên tiếp nhận những bệnh nhân có hoàn cảnh khó khăn. Nhưng thực chất, hắn bí mật bắt cóc những bệnh nhân đó để thực hiện các thí nghiệm vô nhân đạo..."

Nói đến đây, Yến Lâm hơi nhíu mày.

"Bốn mươi năm trước, tôi còn chưa ra đời. Nhưng vụ bắt giữ bác sĩ ác ma này cũng chính do Cục điều tra các hiện tượng siêu nhiên Quốc gia phụ trách. Theo lời thầy tôi kể lại, cảnh tượng trong bệnh viện lúc đó... máu chảy thành sông, thê thảm không nỡ nhìn..."

Cục điều tra các hiện tượng siêu nhiên vốn đã quen tiếp xúc với những hiện tượng kỳ lạ, các nhân viên bên trong đều có thần kinh thép, tố chất tâm lý vượt xa người bình thường.

Nhưng ngay cả họ cũng phải dùng từ "thê thảm không nỡ nhìn", có thể tưởng tượng được mức độ tàn khốc của vụ việc năm đó như thế nào...


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com