"Cười chết mất! Chủ kênh cũng có tâm ghê, không hề giấu giếm mọi người. Lúc nãy nhìn bộ dạng của cậu ấy, tôi còn tưởng thật sự bị zombie cắn rồi chứ!"
"Vô nghĩa! Xem mãi mà chẳng thấy cái quỷ gì, toàn là giả thần giả quỷ. Chán quá, thoát đây!"
"Ôi trời, đằng ấy nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ muốn chủ kênh thật sự gặp ma chắc? Đây không phải chuyện đùa đâu, có thể nguy hiểm đến tính mạng đấy!"
Dù trong livestream có người hào hứng, có kẻ thất vọng, nhóm thám hiểm vẫn tiếp tục tiến sâu vào bệnh viện bỏ hoang.
Những luồng ánh sáng từ đèn pin quét qua không gian âm u, làm hiện lên những thiết bị cũ kỹ đã phủ đầy bụi. Một số máy móc rỉ sét nằm lặng lẽ, như những chứng tích của một thời kỳ tăm tối.
Dựa vào tài liệu tìm được trước đó, họ bắt đầu tiết lộ những bí mật về viện trưởng—những cuộc thí nghiệm vô nhân tính mà ông ta từng thực hiện.
Tiểu Thất bỗng dưng lên tiếng: "Tớ muốn đi vệ sinh."
Tả Tả quay sang hỏi: "Chỗ này có WC không nhỉ?"
"Thì bệnh viện nào mà chẳng có nhà vệ sinh."
"Không, ý tớ là... chỗ này bỏ hoang lâu vậy rồi, liệu còn dùng được không?"
Tiểu Thất nhún vai, tỏ vẻ chẳng mấy bận tâm: "Dùng được hay không cũng đâu quan trọng. Dù sao tớ chỉ đi tiểu thôi mà, chứ có phải cúng bái gì đâu mà phải lo chuyện công đức."
Tả Tả cười cười: "Được rồi, vậy cậu đi đi. Có cần tớ đi cùng không?"
"Thôi khỏi, gần đây thôi mà, tớ tự đi được."
Dù sao cũng đủ gan để tham gia chuyến thám hiểm này, Tiểu Thất chẳng hề thấy sợ khi phải đi một mình.
Cô cầm đèn pin, rời khỏi nhóm, đi về phía cuối hành lang.
Nhà vệ sinh nằm ở góc khuất, ánh sáng leo lét từ đèn pin không thể chiếu sáng hết toàn bộ không gian, chỉ để lộ một phần nhỏ trong bóng tối dày đặc.
Tiểu Thất nhanh chóng giải quyết xong, sau đó bước đến bồn rửa tay.
Cô vặn vòi nước, nhưng không có gì chảy ra.
Hệ thống cấp nước của bệnh viện này từ lâu đã hỏng.
Dẫu vậy, từ sâu trong ống dẫn rỉ sét, vẫn còn vài giọt nước rơi xuống tí tách.
Tiểu Thất kiên nhẫn chờ một lúc, gom góp từng giọt nước ít ỏi để rửa tay.
Nhìn vào gương, cô phát hiện tấm kính đã bám đầy bụi bẩn, chỉ còn một góc nhỏ đủ phản chiếu gương mặt mình.
Cô kiễng chân, ghé sát vào, muốn kiểm tra xem lớp trang điểm có bị lem hay không.
Đúng lúc này—
Cộp.
Một tiếng bước chân vang lên.
Rồi một tiếng nữa.
Cộp. Cộp.
Chúng chậm rãi tiến gần, từng chút một.
Ai đó?
Tiểu Thất nhíu mày, quay phắt lại.
Phía sau cô... hoàn toàn trống không.
Hành lang dài hun hút, không một bóng người.
Cô hơi ngẩn ra, rồi bật cười khẽ.
Chắc là do ảo giác.
Dù vậy, khi cô vừa quay đầu lại, tiếng bước chân kia lại vang lên.
Cộp.
Cộp.
Cộp...
Tiếng động vẫn tiếp tục, không nhanh không chậm, từng bước từng bước áp sát.
Cô cau mày, cảm thấy bực bội hơn là sợ hãi.
"Này, Mộc Đình Đình, cậu lại giở trò nữa à?"
Giọng cô mang theo chút chán ghét: "Dùng một chiêu hai lần rồi đấy. Quá tam ba bận, cậu nghĩ tớ còn mắc lừa chắc?"
Không ai trả lời.
Nhưng tiếng bước chân vẫn không dừng lại.
Tiểu Thất bặm môi.
Cô đã bắt đầu cảm thấy khó chịu thật sự.
"Mộc Đình Đình, cậu đi tới đi lui làm gì vậy?"
Không ai đáp.
Tiếng bước chân vẫn tiếp tục kéo dài, vang vọng trong không gian chết lặng.
Lần này, Tiểu Thất thực sự bực mình.
Cô xoay người, lớn tiếng quát: "Này! Như vậy là quá đủ rồi đấy, Mộc Đình Đình—"
Lời nói nghẹn lại trong cổ họng.
Ngay lúc đó—
Cô nhìn thấy.
Cả người cô cứng đờ.
Đồng tử co rút kịch liệt.
Sống lưng lạnh toát.
Và rồi—
Dòng máu đỏ tươi bắn tung tóe, nhuộm đỏ đôi mắt đang mở to kinh hãi của cô.
Cùng lúc đó, trong một căn phòng tối om, chỉ có ánh sáng lờ mờ từ đèn pin và màn hình livestream.
Tả Tả đang thao thao bất tuyệt giới thiệu với người xem về cách bài trí trong phòng. Cao Tiến cầm máy quay theo sát phía sau, thỉnh thoảng lia ống kính để tăng thêm không khí hồi hộp.
Nói một hồi dài, Tả Tả cảm thấy khát khô cổ họng. Cô với tay lấy chai nước khoáng, mở nắp, uống một ngụm lớn rồi bâng quơ hỏi:
"Lạ nhỉ, sao Tiểu Thất đi lâu thế mà chưa quay lại?"
Cao Tiến nghe vậy cũng chẳng mấy để tâm, nhún vai đáp:
"Chắc lại đang sửa sang lại lớp trang điểm của mình thôi. Cô ấy thích chưng diện như vậy, ngay cả đi thám hiểm cũng phải mặc váy. Nếu gặp gương, đảm bảo đứng cả buổi soi tới soi lui."
Tả Tả bật cười:
"Cũng đúng ha."
Cô là bạn cùng phòng với Tiểu Thất nên quá hiểu tính cách của bạn mình.
Thế nhưng, ngay lúc đó, một tiếng thét chói tai đầy sợ hãi vang lên, chói lói đến mức khiến cả hai giật mình.
Dù âm thanh bị bóp méo bởi không gian u ám, nhưng họ vẫn nhận ra giọng nói ấy—là của Tiểu Thất!
Cao Tiến lập tức nhíu mày, cảnh giác hỏi:
"Có chuyện gì vậy? Không lẽ cô ấy gặp nguy hiểm thật sao?"
Bình luận trong livestream cũng nháo nhào:
[Đậu má, tiếng hét này nghe thảm quá! Tiểu Thất có khi nào bị mất máu không?]
[Cuối cùng cũng đến rồi! Tôi xem bao lâu nay, rốt cuộc cũng thấy quỷ thật xuất hiện!]
Tả Tả thì lại tỏ ra bình thản, bĩu môi nói:
"Có gì mà sợ, tôi cá là cô ấy và Mộc Đình Đình lại đang diễn trò hù dọa chúng ta để tăng hiệu ứng chương trình thôi."
Cao Tiến nghe vậy cũng gật gù đồng tình.
Nhóm họ đã bị Mộc Đình Đình lừa hai lần, sợ đến rớt tim, nên giờ cũng có chút miễn dịch với trò dọa dẫm này.
Nhưng vì muốn giữ không khí livestream, cả hai vẫn phối hợp trêu đùa:
"Ai da, tiếng thét của Tiểu Thất lần này đạt quá nha! Tôi thấy diễn xuất này không thua gì Mộc Đình Đình, chắc phải trao ngay một giải Oscar thôi!"
"Thật sự! Cảm giác không phải bị quỷ dọa, mà là bị chính tiếng hét của cô ấy làm nổi cả da gà."
Hai người còn chưa nói xong, bên ngoài đã vang lên một loạt tiếng bước chân vội vã.
Sau đó, Mộc Đình Đình và Ngụy Nam xuất hiện ở cửa, vẻ mặt đầy căng thẳng.
Vừa thấy hai người trong phòng, Mộc Đình Đình đã hỏi ngay:
"Các cậu có nghe thấy tiếng hét của Tiểu Thất không?"
Tả Tả chậm rãi đáp:
"Nghe thấy rồi."
Mộc Đình Đình liếm môi, giọng có chút bối rối:
"Nếu các cậu cũng nghe thấy, vậy mình không có nghe nhầm. Cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Cao Tiến khoanh tay trước ngực, nheo mắt nhìn Mộc Đình Đình đầy nghi ngờ:
"Cô chắc chứ? Không phải nhóm của cô tự biên tự diễn với Tiểu Thất để tăng hiệu ứng chương trình à?"
"Lần này thật sự không phải! Tôi thề, tôi không làm gì cả! Tiểu Thất nói đi vệ sinh, tôi còn tưởng cô ấy vào WC rồi. Làm sao tôi có thể cùng cô ấy đi hù hai người chứ?"
Ngụy Nam cũng lên tiếng, giọng trầm xuống:
"Đúng vậy. Tôi có thể làm chứng, vừa rồi Đình Đình vẫn luôn ở bên tôi, không hề rời đi nửa bước."
Tả Tả nghe vậy, nhún vai nói:
"Vậy thì chỉ có thể là Tiểu Thất một mình tự biên tự diễn thôi."
Cô thầm nghĩ, chắc Tiểu Thất học mấy trò đùa giả thần giả quỷ của Mộc Đình Đình rồi. Nếu là vậy thì đúng là quá đáng!
"Được rồi, hay là chúng ta qua đó xem thử. Tiện thể cho Tiểu Thất một trận vì dám dọa cả nhóm thế này!" Tả Tả đùa, sau đó bước nhanh về phía trước.
Cao Tiến vác máy quay, vừa đi vừa nói:
"Vậy chúng ta sẽ cho mọi người thấy nhà vệ sinh nữ bị bỏ hoang trông như thế nào nhé!"
Ngay lập tức, bình luận nổ tung:
[Này này này! Tôi là con trai, cả đời chưa từng thấy nhà vệ sinh nữ. Tôi không phải biến thái, chỉ là tò mò thôi!]
[Đúng đúng, tôi cũng tò mò không biết mấy chục năm trước WC nữ trông như nào!]
[Chậc chậc chậc... Nhà vệ sinh nữ, nơi xuất hiện nhiều nhất trong phim kinh dị… Tôi có dự cảm không lành rồi!]