Ở một nơi quỷ quái như thế này, mang theo một gánh nặng chỉ khiến cơ hội bị ma bắt càng lớn hơn.
Cao Tiến thở dài, vỗ vai Ngụy Nam, chân thành nói: "Haizz, đều là anh em với nhau, sao tôi có thể bỏ mặc cậu được chứ?"
Ngụy Nam nhìn anh, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt. "Anh em sao… Vì anh em mà anh sẵn sàng gánh chịu nguy hiểm như vậy à?"
Cao Tiến hơi sững người trước câu hỏi kỳ lạ đó, rồi bật cười: "Sao thế? Đây chẳng phải chuyện anh em nên làm sao? Cậu đang nói linh tinh gì đấy?"
Ngụy Nam cúi đầu, giọng điệu chậm rãi nhưng mang theo sự lạnh lẽo: "Vậy chắc hẳn anh cũng sẵn sàng chết vì anh em rồi nhỉ…"
Vừa dứt lời, một nụ cười quỷ dị hiện lên trên gương mặt cậu ta.
Cùng lúc đó, một cơn đau nhói bùng lên nơi eo phải của Cao Tiến!
Anh lập tức cúi xuống nhìn—
Một con dao găm sắc bén đang cắm sâu vào eo anh, lưỡi dao lạnh lẽo nhuốm đỏ máu tươi!
Cơn đau dữ dội khiến đầu óc Cao Tiến choáng váng.
Anh nghiến răng, dùng hết sức hất mạnh Ngụy Nam ra, cả cơ thể mất thăng bằng ngã nhào xuống đất.
"Ngụy Nam! Mẹ kiếp, cậu điên rồi à?!"
Ngụy Nam đứng thẳng dậy, phủi nhẹ vết bẩn trên áo, khóe môi cong lên đầy dữ tợn.
Cậu ta bước về phía Cao Tiến, giơ chân đá mạnh vào người anh: "Xin lỗi nha, anh em tốt… Tôi cũng chẳng muốn làm vậy đâu, nhưng mà các người nhất định phải chết. Tôi sẽ không để bất kỳ ai trong số các người còn sống rời khỏi nơi này."
"Mẹ kiếp! Ngụy Nam! Cậu bị ma nhập đúng không? Tỉnh táo lại ngay!!"
Nếu là bình thường, thể lực của Cao Tiến hoàn toàn có thể đè bẹp Ngụy Nam.
Nhưng lúc này, nhát dao chí mạng ở eo khiến anh đau đến mức chết lặng, không còn sức lực phản kháng.
Anh trơ mắt nhìn Ngụy Nam từng bước áp sát, trên tay cậu ta vẫn là con dao nhuốm máu, từng giọt nhỏ xuống nền đất lạnh lẽo.
Mẹ kiếp…
Cứu mạng, ai đó đến cứu anh đi!
Chẳng lẽ hôm nay, anh sẽ bỏ mạng ở cái bệnh viện bỏ hoang này sao?
Cao Tiến tuyệt vọng nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết giáng xuống.
Nhưng đúng lúc đó—
Một tia sáng vàng lóe lên!
Chỉ trong nháy mắt, con dao găm trong tay Ngụy Nam bị một luồng lực mạnh hất văng, rơi xuống đất vang lên một tiếng "keng" chói tai.
Ngụy Nam sững người, vội lùi về phía sau theo phản xạ.
Từ trong bóng tối, Kỷ Hòa chậm rãi bước ra, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao.
Giọng cô nhẹ bẫng, nhưng từng chữ lại mang theo áp lực đáng sợ: "Cuối cùng cậu cũng lòi đuôi cáo ra rồi."
Phía sau cô, Yến Lâm và Mộc Đình Đình đứng đó, khuôn mặt cả hai vẫn còn tái nhợt vì sợ hãi.
Cao Tiến thoát khỏi nguy hiểm, nhưng anh vẫn ngây người, chưa kịp định thần lại.
Ngụy Nam trông thấy đám Kỷ Hòa xuất hiện, sắc mặt cậu ta thoáng chốc thay đổi. Nhưng ngay sau đó, cậu ta đột nhiên giơ hai tay lên, giả vờ hoảng hốt: "Ơ… Tôi vừa làm gì thế này? Trời ạ… những chuyện vừa nãy không phải do tôi làm! Sao tôi lại muốn giết Cao Tiến được chứ? Chắc chắn là có ma ám vào tôi rồi!"
Cậu ta vội vàng tiếp tục nói, giọng điệu đầy căng thẳng: "Đúng vậy! Rõ ràng ý thức của tôi vẫn tỉnh táo, nhưng cơ thể lại không nghe lời! Giống như có một thứ vô hình nào đó đang điều khiển tôi vậy… Nhất định là do ma nhập!"
Kỷ Hòa nghe vậy, chỉ khẽ nhếch môi, nụ cười của cô không mang chút ấm áp nào.
Nụ cười ấy… hoàn toàn là sự châm chọc.
"Kỹ thuật diễn cũng khá đấy. Nhưng tiếc là… trong bệnh viện bỏ hoang này, làm gì có ma?"
Câu nói nhẹ bẫng ấy khiến không gian trở nên ngột ngạt.
Ngụy Nam giật mình, nhưng nhanh chóng phản bác: "Cô đang nói linh tinh cái gì thế?!"
Kỷ Hòa không hề nao núng, cô nhìn cậu ta, chậm rãi lên tiếng: "Gã Thần Chết áo đen cầm lưỡi hái mà mọi người nhìn thấy… chỉ là người giả dạng mà thôi. Đúng không, Ngụy Nam?"
Ngụy Nam hoàn toàn không ngờ bản thân lại bị nhắm thẳng vào như vậy.
Sắc mặt cậu ta trở nên vô cùng khó coi, giọng nói không khỏi vỡ vụn: "Nói bậy! Cô dựa vào đâu mà khẳng định như vậy?!"
Kỷ Hòa cười nhạt: "Rất đơn giản. Hãy nghĩ lại đi, lúc đó tôi, Mộc Đình Đình và Cao Tiến đều bị gã Thần Chết áo đen truy đuổi. Và cậu cũng có mặt ở đó…"
Cô dừng lại, ánh mắt sắc bén khóa chặt Ngụy Nam.
"Nếu Thần Chết áo đen là do cậu giả trang, vậy thì cậu học được cách phân thân từ khi nào thế?"
Ngụy Nam mở miệng định phản bác, nhưng không thốt ra được lời nào.
Kỷ Hòa khoanh tay trước ngực, ung dung tiếp tục: "Thực ra, cậu không cần phải phân thân. Bởi vì người tham gia buổi livestream thám hiểm này… không chỉ có năm người.
Còn một người thứ sáu, và cậu chính là kẻ đã mua chuộc hắn ta, đúng chứ?"
"Kế hoạch của cậu vốn là giết người. Nhưng vấn đề là người thứ sáu kia chỉ quan tâm đến tiền, không có gan ra tay, lại càng không thể giết người thay cậu. Vậy nên, cậu chỉ đưa ra một yêu cầu đơn giản: đóng giả làm Thần Chết áo đen, hù dọa mọi người cùng với cậu. Sau khi xong việc, cậu chỉ cần giết hắn diệt khẩu là được."
"Cho nên, cậu cứu Mộc Đình Đình không phải vì muốn cho cô ta cơ hội sống, mà là để tìm một cơ hội thích hợp—một cơ hội để ở riêng với kẻ đóng giả Thần Chết áo đen kia. Sau đó, cậu giết hắn, giấu xác đi, rồi tự mình hóa trang thành Thần Chết áo đen và xuất hiện một lần nữa. Như thế, sẽ không ai nghi ngờ cậu chính là kẻ vừa rồi, bởi trước đó, cậu từng công khai ở cùng Thần Chết áo đen ngay trước mặt mọi người."
Ngụy Nam bật cười khẩy, ánh mắt lộ vẻ trào phúng.
"Haha, trí tưởng tượng của cô phong phú thật đấy. Vậy nói thử xem, nếu tôi đã giết hắn và định đóng giả làm gã, vậy tại sao bây giờ tôi lại xuất hiện dưới thân phận của Ngụy Nam?"
Kỷ Hòa nhếch môi cười nhạt, ánh mắt đầy giễu cợt.
"Vấn đề này rất đơn giản. Vì cậu đã đánh giá thấp thể lực của Cao Tiến. Nếu xuất hiện với bộ dạng Thần Chết áo đen, cậu sẽ không có cách nào một đấu một giết được anh ta. E rằng cú ném bàn vừa rồi của Cao Tiến khiến cậu bị thương khá nặng nhỉ? Một khi đã như vậy, cậu chỉ có thể xuất hiện với thân phận Ngụy Nam để khiến anh ta thả lỏng cảnh giác, rồi nhân cơ hội ra tay."
Cô liếc sang Cao Tiến, người đang đau đớn quằn quại trên mặt đất, rồi thở dài:
"Xem ra, nếu bọn tôi không đến kịp… thì chẳng phải cậu đã thành công giết anh ta rồi sao?"
Nghe đến đây, Cao Tiến như bừng tỉnh.
Vết thương trên người anh đã được Yến Lâm băng bó, dù không còn chảy máu nhưng cơn đau vẫn nhói buốt mỗi lần hô hấp. Dù vậy, anh vẫn cố gượng dậy, nghiến răng quát lớn về phía Ngụy Nam:
"Hóa ra ngay từ đầu, không hề có con ma nào cả. Kẻ giết người… chính là cậu!"
Anh nhìn chằm chằm vào Ngụy Nam, giọng nói đầy phẫn nộ:
"Cậu muốn giết sạch tất cả bọn tôi đúng không? Đầu tiên là Tiểu Thất, sau đó là Tả Tả, cuối cùng đến lượt tôi?"
Chợt, một ý nghĩ lóe lên trong đầu anh.
Khoảnh khắc Tả Tả chết, chính Mộc Đình Đình là người gọi cô ấy ra ngoài.
Mộc Đình Đình nói Thần Chết áo đen đã giết Tả Tả.
Nhưng nếu Thần Chết áo đen chính là Ngụy Nam, thì Mộc Đình Đình cũng có vấn đề!
Cao Tiến quay phắt sang nhìn Mộc Đình Đình, ánh mắt đầy cảnh giác.
"Mộc Đình Đình, cô đồng lõa với Ngụy Nam đúng không?" Giọng anh trở nên trầm đục, mang theo sự thất vọng tột độ. "Chính cô là người khởi xướng buổi livestream này. Ngay từ đầu, cô đã lên kế hoạch hợp tác với cậu ta để giết hết tất cả bọn tôi!"
Anh hít một hơi sâu, bàn tay siết chặt thành nắm đấm.
"Là vì tiền đúng không? Sau khi Tiểu Thất chết, cô và Ngụy Nam nhất quyết không chịu báo cảnh sát. Nếu cả năm người chúng tôi còn sống, số tiền từ livestream sẽ phải chia đều. Nhưng nếu giết hết chúng tôi, số tiền đó sẽ chỉ thuộc về hai người!"
Nói đến đây, lửa giận trong anh bùng lên mạnh mẽ.
"Mẹ kiếp! Cô đúng là độc ác! Tôi còn tưởng mình đang bảo vệ cô, hóa ra cô và bạn trai mình đều là lũ súc sinh!"
Mộc Đình Đình cúi đầu, cả người run rẩy.
"Tôi… tôi không biết gì cả…" Giọng cô ta nhỏ đến mức gần như không nghe thấy. "Lúc đó tôi chỉ muốn đi vệ sinh… rồi đột nhiên Thần Chết áo đen lao ra giết Tả Tả ngay trước mặt tôi… Tôi không biết đó là Ngụy Nam…"
Cao Tiến cười nhạt, trong mắt tràn đầy sự khinh bỉ.
"Tôi khinh! Cô nghĩ ai sẽ tin lời cô?"
Anh nghiến răng, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm hai kẻ trước mặt.