Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 618



Trên thực tế, những người làm nghề mổ lợn thường xuyên giết mổ động vật, trên người dính đầy nợ máu. Nhưng cũng chính vì vậy mà họ nhiễm một loại sát khí đặc biệt—loại sát khí này khiến yêu ma quỷ quái thông thường không dám đến gần.

Một số nhà huyền học, khi cần phá giải tà vật, thậm chí còn mượn dao của người mổ lợn để sử dụng.

Dưới góc độ này, Minh Nguyệt Thanh Phong vốn không nên là kiểu người sợ hãi ma quỷ.

Thế nhưng, cậu ta lại khác.

Không phải sát khí của lợn bị giết đang bám lấy cậu ta, mà là những oán linh của những sinh linh nhỏ bé, vô tội mà cậu ta đã hành hạ đến chết.

Không ai có thể ngờ được, một chàng trai luôn tỏ ra hiền lành, lương thiện, lúc nào cũng giúp đỡ người khác, hóa ra lại che giấu một mặt tối đáng sợ đến như vậy...

Tên Minh Nguyệt Thanh Phong—nghe thì có vẻ thanh cao, sáng sủa—nhưng với bản chất thật sự của cậu ta, cái tên đó thực sự là một sự trớ trêu.

Sở Hương Hương và bạn trai cô lập tức báo cảnh sát.

Không lâu sau, cảnh sát đến hiện trường và bắt Minh Nguyệt Thanh Phong đi.

Nhìn theo bóng lưng cậu ta bị áp giải lên xe cảnh sát, Kỷ Hòa chỉ nhàn nhạt nói:

"Tướng mạo người này thoạt nhìn có vẻ hiền lành, nhưng thực ra lại mang một sự u ám kéo dài… Hẳn là do tâm lý dồn nén tích tụ quá lâu mà thành."

Những chuyện như vậy thực ra không hiếm gặp trong xã hội hiện đại.

Ví dụ như một nhân viên văn phòng bình thường—mỗi ngày đi làm, phải đối mặt với đồng nghiệp giả tạo, thờ ơ; phải nghe những lời trách mắng vô lý từ cấp trên; về nhà lại bị bố mẹ cằn nhằn, áp lực không ngừng bủa vây.

Họ chẳng khác gì những chiếc túi trút giận, bị dồn ép hết lần này đến lần khác.

Nhưng dù có tức giận thế nào, họ vẫn phải đeo lên khuôn mặt tươi cười, cúi đầu nhẫn nhịn: "Dạ dạ dạ, ngài nói đều đúng ạ~"

Nếu không có cách giải tỏa, sự ức chế ấy sẽ tích tụ trong lòng.

Có người sẽ chọn uống rượu, nhảy nhót để giải tỏa. Có người chỉ đơn giản là ngủ một giấc để quên đi. Chỉ cần không làm hại đến ai, những cách này đều là cách hợp lý.

Nhưng Minh Nguyệt Thanh Phong đã chọn cách sai lầm nhất—hành hạ những sinh vật yếu ớt hơn để thỏa mãn bản thân.

Lấy sự đau khổ của kẻ khác làm niềm vui cho mình—không thể nghi ngờ gì nữa, đây chính là hành vi của một kẻ biến thái.

May mắn thay, cậu ta đã bị bắt. Những chú mèo con bị giam cầm cũng đã được giải cứu.

Dù vậy, Sở Hương Hương vẫn không thể nguôi ngoai nỗi đau mất đi bé Đầu Đầu của mình. Cô hiểu rõ sự đau đớn khi mất đi một thú cưng yêu quý, vì thế cô quyết định làm một việc—

Cô lập một tài khoản Weibo mới, đăng tải hình ảnh những chú mèo con trong lồng, kèm theo địa điểm, hy vọng có thể tìm lại chủ nhân thật sự cho chúng.

Kỷ Hòa cũng tiện tay chia sẻ bài đăng của cô để lan truyền thông tin rộng hơn.

Bình thường, mỗi lần bói quẻ, cô chỉ có thể cứu giúp một hai người, công đức tăng rất ít.

Nhưng lần này, cô có thể cảm nhận rõ ràng ánh sáng công đức bao quanh mình trở nên tràn đầy hơn rất nhiều.

Ánh sáng công đức này, người thường không thể nhìn thấy—chỉ những người tu đạo mới có thể cảm nhận được.

Càng làm nhiều việc thiện, ánh sáng công đức sẽ càng mạnh, thay đổi vận mệnh và tướng mạo của một người. Sau khi chết đi, nếu có công đức đủ đầy, khi xuống địa phủ cũng sẽ được ưu tiên đầu thai.

Vậy nên, làm người vẫn phải tích đức, làm nhiều việc thiện.

Sau khi hoàn thành ba quẻ bói, Kỷ Hòa tắt buổi phát sóng trực tiếp như thường lệ.

Khán giả trong phòng phát sóng vẫn chưa chịu rời đi, liên tục năn nỉ:

"Chủ kênh, bói thêm vài quẻ nữa đi mà!"

Nhưng Kỷ Hòa rất bình tĩnh, chỉ cười nhạt:

"Chủ kênh không bao giờ tăng ca nhé~ Hẹn mọi người lần sau."

Bình luận phía dưới nhanh chóng bùng nổ:

[Tôi ghen tị quá! Chủ kênh tan ca rồi, còn tôi thì vẫn đang cày cuốc ở công ty… Cả tầng chẳng còn ai ngoài tôi, khổ quá mà!!]

[Khi nào tôi mới có thể tự tin mà nói ‘không tăng ca thì không tăng ca’ đây? Huhu...]

Kỷ Hòa nói sẽ không tăng ca—

Nhưng ngay sau đó, cô lại mở phần tin nhắn riêng tư trong mục quản lý.

Làm thêm giờ, đúng là số mệnh.

Không ai có thể thoát khỏi nó cả.

Một người có ID là "Diệu Thúy Giác" đã để lại tin nhắn:

"Chủ kênh, tôi gặp phải một vấn đề thực sự rất cấp bách! Cô có thể ưu tiên giúp tôi xử lý trước được không?! Tôi có thể gửi thêm tiền!!"

Nhìn thấy sự khẩn thiết trong lời nhắn, Kỷ Hòa đáp lại một cách điềm nhiên:

"Được. Nhưng không cần trả thêm tiền đâu."

2100 một quẻ là 2100 một quẻ.

Cô sẽ không lợi dụng tình thế để nâng giá như mấy kẻ gian thương khác.

"Có chuyện gì? Kể tôi nghe xem."

"Hơn một tuần trước, ông ngoại tôi qua đời vì một cơn đau tim..."

Kỷ Hòa không ngờ Diệu Thúy Giác vừa mở miệng đã mang đến một tin buồn như vậy. Cô sững người trong giây lát, rồi nhẹ giọng nói:

"Xin chia buồn."

" Cảm ơn cô, nhưng cũng đã hơn một tuần rồi. Người đã mất, tôi cũng dần tiếp nhận sự thật này."

Mặc dù anh nói vậy, nhưng qua màn hình kết nối, Kỷ Hòa vẫn nhìn thấy nỗi buồn sâu thẳm trong ánh mắt anh.

Thời gian có thể xoa dịu nhiều thứ, nhưng nỗi đau mất đi người thân không dễ dàng mà nguôi ngoai được.

"Khi ông ngoại tôi qua đời, gia đình định đưa ông đi hạ táng. Chúng tôi còn mời một thầy phong thủy đến xem xét nơi an táng cho ông. Nhưng không hiểu sao, hôm qua, khi chuẩn bị chính thức mai táng, lại xảy ra một chuyện vô cùng kỳ lạ..."

Diệu Thúy Giác ngừng một chút, như thể đang nhớ lại sự việc khiến anh rùng mình.

"Cô nghĩ xem, một cái quan tài có thể nặng đến mức nào chứ? Vậy mà sáu người đàn ông trẻ tuổi, khỏe mạnh dù có cố gắng thế nào cũng không thể nhấc lên nổi. Càng kỳ lạ hơn là, khi họ cố di chuyển quan tài, máu loãng bất ngờ rịn ra từ phía dưới..."

Chỉ nghĩ đến cảnh tượng khi đó, sống lưng anh đã lạnh toát.

Ngay khoảnh khắc dòng máu đỏ sẫm chảy ra từ đáy quan tài, những người được thuê để khiêng lập tức hoảng sợ. Họ không ai dám động vào quan tài nữa, dù gia đình có trả thêm bao nhiêu tiền cũng vô ích.

Bọn họ bàn tán xôn xao, sợ rằng ông cụ vẫn còn oán khí, chưa muốn rời khỏi nhân gian.

"Điều này thật sự quá kỳ lạ. Khi còn sống, mối quan hệ giữa tôi và ông ngoại rất tốt. Nếu ông thực sự có tâm nguyện nào chưa hoàn thành, chẳng lẽ một đứa cháu ngoại như tôi lại không biết sao?"

"Bây giờ chẳng ai dám di chuyển quan tài nữa, cứ để nó ở ngoài trời như vậy..." Giọng Diệu Thúy Giác trầm xuống, mang theo chút bất lực. "Chủ kênh, cô nói xem, chuyện này làm sao có thể chấp nhận được? Với tư cách là cháu ngoại trai, tôi không đành lòng nhìn quan tài của ông cứ phơi sương gió mãi như thế. Tôi thật sự không còn cách nào khác, mới gửi tin nhắn nhờ cô giúp đỡ."

"Nếu cô có thể giúp tôi giải quyết chuyện này, cả nhà tôi sẽ vô cùng cảm kích!"

Kỷ Hòa im lặng trong chốc lát rồi nói:

"Anh đưa tôi bát tự ngày sinh của ông ngoại đi."

Diệu Thúy Giác thoáng ngạc nhiên, rồi hỏi:

"Có cần bát tự ngày sinh của tôi không?"

"Cứ gửi cả đi."

Trong khi Kỷ Hòa chăm chú bấm đốt ngón tay tính toán, Diệu Thúy Giác nín thở theo dõi từng cử động của cô, ánh mắt tràn đầy chờ mong.

Một lúc sau, Kỷ Hòa mở mắt, giọng cô bình thản:

"Tôi biết vấn đề ở đâu rồi."

Diệu Thúy Giác vội hỏi:

"Là gì vậy?"

"Vấn đề nằm ở vị trí chôn cất mà gia đình anh đã chọn."

Diệu Thúy Giác sững người.

"Sao có thể chứ?"

Mảnh đất đó là do chính anh bỏ công mời một thầy phong thủy cao tay đến xem xét. Sao lại có vấn đề được?

"Nhưng thầy phong thủy đó nói rất rõ ràng, khu mộ này có phong thủy cực tốt mà! Chẳng lẽ ông ấy là một... thần côn sao?"

(Thần côn: chỉ những người giả mạo có năng lực siêu nhiên để lừa đảo, trục lợi từ kẻ khác.)

Diệu Thúy Giác không muốn nghĩ đến khả năng bị lừa, nhưng ngoài lý do này, anh chẳng thể tìm ra lời giải thích nào hợp lý hơn.

Nhưng Kỷ Hòa lắc đầu:

"Không, thầy phong thủy đó không sai. Bản thân phong thủy của mảnh đất này không có vấn đề gì. Nhưng chính vì quá tốt... nên nó đã sớm có chủ rồi."

Diệu Thúy Giác ngớ người:

"Có chủ rồi?"

Kỷ Hòa chậm rãi giải thích:

"Ngay bên dưới mảnh đất đó đã có một phần mộ tổ tiên của một gia đình khác. Chỉ là mộ phần này đã được chôn từ lâu, không dễ phát hiện. Khi gia đình anh chọn mảnh đất này để an táng cho ông ngoại, thực chất đã đặt thêm một phần mộ mới chồng lên trên mộ cũ."

"Việc chọn mộ cũng có những điều kiêng kỵ nhất định. Nếu một phần mộ bị vùi lấp bởi một ngôi mộ khác, hậu duệ của gia đình đó sẽ gặp bất hạnh, cha mẹ sinh bệnh nặng, thậm chí có thể phải ngồi xe lăn cả đời. Còn với người có ngôi mộ đặt lên trên, con cháu đời sau sẽ gặp phải nhiều tai họa, xui xẻo liên miên."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com