Trong phòng khách nhỏ gọn, ngoài hai ông cháu Thường Toàn và Thường Gia Ngôn, còn có một cô gái trẻ tuổi đứng bên cạnh họ.
Cô gái ấy vô cùng xinh đẹp, nhưng sắc mặt lại tái nhợt, ánh mắt chứa đầy vẻ sợ hãi.
Thường Gia Ngôn lần đầu tiên đến nhà Kỷ Hòa. Anh vốn nghĩ rằng nhà của một nghệ sĩ nổi tiếng chắc hẳn sẽ được trang trí xa hoa, lộng lẫy. Nhưng thực tế lại hoàn toàn khác.
Căn nhà của Kỷ Hòa không quá lớn, cách bài trí cũng rất đơn giản và gọn gàng.
Giống như con người cô vậy, không phô trương, không kiểu cách, chỉ có một sự thoải mái và thanh thoát đến lạ.
Kỷ Hòa đặt ba cốc nước lên bàn, giọng điềm đạm:
"Sao đột nhiên ngài lại đến thăm vậy? Tôi không có gì để tiếp đãi cả."
Đây chỉ là nước trà cô hay uống lúc livestream. Cô vốn không có thói quen ăn quà vặt, trong nhà cũng chẳng có bánh trái để mời khách.
Thường Toàn nghe cách xưng hô của Kỷ Hòa mà giật nảy mình, suýt nữa làm rơi cả cốc nước trong tay.
"Ngài"?
Là ông mới phải cung kính gọi cô một tiếng "Ngài" đấy chứ!
Thường Toàn vội vàng xua tay:
"Kìa, đại sư Kỷ Hòa, ngài đừng khách sáo như thế. Lần này chúng tôi đến là có chuyện muốn nhờ!"
Nói rồi, ông chỉ sang cô gái trẻ đang đứng bên cạnh:
"Lạc Nhiễm Nhiễm, cháu nói đi."
Cô gái tên Lạc Nhiễm Nhiễm giật mình, gật đầu một cái, rồi hít sâu lấy can đảm:
"Dạ vâng… Chuyện là thế này, tôi hiện là sinh viên đại học. Nhân dịp nghỉ hè, bạn cùng phòng ký túc xá của tôi, Bạch Hà, rủ tôi và một bạn khác trong phòng là Hạ Ngọc về quê cô ấy chơi."
Sinh viên đại học rủ nhau về quê bạn chơi vào kỳ nghỉ cũng là chuyện bình thường.
Lạc Nhiễm Nhiễm tiếp tục kể, giọng nói run rẩy:
"Quê của Bạch Hà hình như nằm ở một vùng núi rất hẻo lánh… Nhưng lúc ấy, chúng tôi cũng không để ý lắm. Xa cũng không sao, quan trọng là vui. Vì vậy, tôi và Hạ Ngọc đều đồng ý đi cùng cô ấy."
Nói đến đây, toàn thân cô ấy bắt đầu run lên, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt.
"Nhưng chúng tôi không ngờ rằng… người dân ở đó rất kỳ lạ!"
Trong mắt cô ánh lên nỗi hoảng sợ sâu thẳm.
"Bọn họ… giống như những kẻ điên vậy!
Vào một đêm khuya, khi tất cả mọi người đang ngủ say và không đề phòng gì, họ đã bất ngờ trói chặt tôi và Hạ Ngọc, rồi lôi chúng tôi đi… Chúng tôi thậm chí còn không kịp kêu cứu!"
Lạc Nhiễm Nhiễm siết chặt hai bàn tay, cố gắng trấn tĩnh bản thân, nhưng giọng nói vẫn không ngừng run rẩy:
"Chúng tôi bị trói và mang đến một nơi giống như nhà kho, trên sàn toàn là rơm rạ.
Bọn họ lấy đi hết tất cả điện thoại và thiết bị liên lạc của chúng tôi. Ở một nơi xa lạ như vậy, chúng tôi chỉ còn biết hy vọng rằng Bạch Hà sẽ nhận ra sự mất tích của chúng tôi và đến cứu.
Nhưng… bọn họ dường như đã lường trước điều đó.
Họ lấy điện thoại của chúng tôi, rồi dùng danh nghĩa của chúng tôi nhắn tin cho Bạch Hà, nói rằng chúng tôi đã tự rời đi.
Bạch Hà chắc chắn sẽ không biết chúng tôi thực ra vẫn còn ở đó…"
Lạc Nhiễm Nhiễm cắn môi, giọng cô nghẹn lại:
"Tôi và Hạ Ngọc đã nghĩ rằng… mình sẽ không thể sống sót rời khỏi nơi đó nữa.
Nhưng không hiểu sao, ba ngày sau, tôi đột nhiên được thả ra."
Nói đến đây, cô nắm chặt góc váy, đôi mắt đỏ hoe, trong đáy mắt không hề có chút vui mừng nào.
Vì vấn đề thực sự nằm ở chỗ…
"Hạ Ngọc vẫn bị giữ lại!
Cô ấy không được thả ra!!!"
Lạc Nhiễm Nhiễm đột ngột bật dậy khỏi ghế sô pha, cơ thể cô run lên bần bật, cả người như không thể ngồi yên thêm được nữa.
"Tôi thực sự rất lo lắng cho Hạ Ngọc… Tôi sợ… tôi sợ cô ấy sẽ gặp chuyện không may!"
Kỷ Hòa lặng im nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt trầm xuống suy tư. Một lát sau, cô mới chậm rãi cất tiếng:
"Tại sao cô không báo cảnh sát?
Hơn nữa, sau khi thoát khỏi đó, chắc cô cũng có thể liên lạc với Bạch Hà để nhờ cô ấy giúp đỡ?"
Sắc mặt Lạc Nhiễm Nhiễm càng lúc càng nhợt nhạt, cô cắn môi, giọng nói lạc đi:
"Đây chính là lý do tôi tìm đến đại sư Thường Toàn…
Trước khi bọn họ thả tôi đi, họ đã mang đến một ly nước mà tôi không rõ bên trong có thứ gì…
Sau đó, họ ép tôi uống."
Trong chiếc ly trước mặt là một chất lỏng màu đỏ nhạt, bốc lên mùi tanh hôi nồng nặc. Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đủ biết đây không phải thứ gì tốt.
Lạc Nhiễm Nhiễm tất nhiên không muốn uống, nhưng cô không còn sự lựa chọn nào khác.
Những kẻ đó trói chặt tay chân cô, thô bạo giữ lấy cằm, ép cô nuốt cạn thứ chất lỏng đáng sợ kia.
Mùi vị của nó chẳng khá hơn vẻ ngoài là bao, vừa chạm vào lưỡi đã khiến cô muốn nôn.
Gớm ghiếc… thật sự quá gớm ghiếc!
Lạc Nhiễm Nhiễm rùng mình nhớ lại, giọng cô run run:
"Những người đó nói với tôi rằng, nếu tôi dám kể chuyện này cho bất kỳ ai, tôi chắc chắn sẽ chết..."
Ban đầu, cô cứ nghĩ họ chỉ đang dọa dẫm.
Nhưng khi trở về thành phố S, điều đầu tiên cô làm là chạy đến đồn cảnh sát báo án.
Thế nhưng, ngay giây phút đối diện với cảnh sát, cô bỗng dưng không thể mở miệng.
"Tôi chỉ có thể nói những câu chung chung nhất. Nhưng khi muốn nhắc đến bất kỳ chi tiết quan trọng nào… tôi không thể nào nói ra được."
Cô siết chặt tay, nỗi sợ hãi hiện rõ trên gương mặt.
"Cảnh sát bắt đầu nghi ngờ tôi. Họ nghĩ tôi bị hoang tưởng, đến gây rối vô cớ. Tôi cố gắng nói ra địa chỉ quê nhà của Bạch Hà, nhưng ngay khi mở miệng, tôi cảm thấy tim mình đau thắt lại..."
Đó là một cơn đau không thể diễn tả.
Giống như có thứ gì đó đang bò bên trong cơ thể, gặm nhấm nội tạng của cô. Cơn đau không chỉ đơn thuần là thể xác, mà như thể có một lời nguyền đang siết chặt linh hồn cô, không cho phép cô tiết lộ điều gì.
Chính lúc đó, Lạc Nhiễm Nhiễm mới hiểu vì sao những kẻ đó lại dám thả cô đi.
Bởi vì bọn họ hoàn toàn không sợ cô tiết lộ bí mật!
Chỉ cần cô mở miệng nói ra sự thật, cô chắc chắn sẽ chết!
Sau khi cô nói xong, Thường Toàn tiếp lời:
“Chuyện là như vậy đấy. Cô bé này đến tìm tôi cầu cứu, nhưng cô ấy hoàn toàn không thể kể rõ mọi chuyện. Tôi có thể giúp được cũng có hạn, nên bây giờ không còn cách nào khác, tôi mới đến nhờ đại sư Kỷ Hòa, muốn hỏi xem ngài có cách gì không.”
Lạc Nhiễm Nhiễm rưng rưng nước mắt, gật đầu.
Cô không chỉ không biết rốt cuộc mình đã uống phải thứ gì, mà quan trọng hơn là bạn thân cô – Hạ Ngọc – vẫn còn bị giữ ở nơi quỷ quái kia, sống chết chưa rõ.
Kỷ Hòa im lặng suy nghĩ một chút, sau đó vẫy tay với cô:
"Cô lại đây."
Lạc Nhiễm Nhiễm chần chừ một chút, rồi ngồi xuống trước mặt Kỷ Hòa.
Cô gái trước mặt thoạt nhìn không lớn hơn cô bao nhiêu… nhưng thật sự có thể cứu cô sao?
Kỷ Hòa không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng đặt ngón tay lên cổ tay cô, bắt mạch.
Một lát sau, đôi mày cô khẽ nhíu lại.
"Trong cơ thể cô có cổ trùng."
Lạc Nhiễm Nhiễm mở to mắt.
"Cho nên, mỗi khi cô cố gắng tiết lộ chuyện đó, cô sẽ cảm thấy như có thứ gì đang gặm cắn mình."
Thật ra không phải là cảm giác… mà là sự thật.
Bầy cổ trùng lúc nhúc trong cơ thể cô, đang từng chút một gặm nhấm nội tạng.
Nghe đến đây, Thường Toàn có chút ngượng ngùng, cười gượng nói:
"Chỉ là cổ thôi sao? Trách tôi không tinh mắt, đến thứ này mà cũng không nhận ra."
Dù là Phó Chủ tịch Hiệp hội Đạo giáo, Thường Toàn vẫn thường xuyên tiếp xúc với thuật cổ độc. Trong hiệp hội cũng có không ít người chuyên về vu cổ thuật.
Ấy vậy mà đến nguyên nhân đơn giản thế này ông cũng không phát hiện ra. Đúng là mất mặt quá!
Nhưng Kỷ Hòa chỉ lắc đầu:
"Không phải lỗi của ông đâu. Loại tà cổ này đã tồn tại hàng trăm năm rồi, mọi người không nhận ra cũng là chuyện bình thường. Nhưng không ngờ, quê nhà của Bạch Hà lại nguy hiểm đến vậy..."
Nói xong, cô đứng dậy, mở ngăn kéo, lấy ra một bộ kim châm.
Từng chiếc kim dài mảnh được cắm vào những huyệt vị trên người Lạc Nhiễm Nhiễm. Lông mi Kỷ Hòa khẽ rủ xuống, ánh mắt tập trung, thần sắc nghiêm túc.
Lạc Nhiễm Nhiễm lặng người nhìn dáng vẻ chuyên chú của cô, trong lòng có chút hoảng hốt.
Ban đầu, cô cứ nghĩ bị những cây kim dài thế này châm vào người chắc chắn sẽ rất đau. Giống như cảnh tượng đáng sợ trong phim cổ trang, khi Dung ma ma tra tấn Tiểu Yến Tử…
Nhưng lạ thật.
Không biết do tay nghề của Kỷ Hòa quá cao hay vì nguyên nhân gì khác, cô hoàn toàn không cảm thấy đau đớn.