Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 639



"Không được, Kỷ Hòa nhất định phải chết!"

Giọng Kỷ Sâm trầm xuống, ánh mắt sắc bén đầy nguy hiểm.

"Thiên hạ này không có bức tường nào không lọt gió. Một khi chuyện này bị truyền ra ngoài... Không chỉ những kẻ luôn như hổ rình mồi với nhà họ Kỷ sẽ lao vào cắn xé chúng ta, mà ngay cả Kỷ Hòa cũng sẽ không bỏ qua."

Ông ta nheo mắt, suy nghĩ sâu xa.

Kỷ Hòa vốn có mệnh phú quý, đáng lẽ ra sẽ được sống một đời bình yên, hạnh phúc.

Nhưng vì muốn nhà họ Kỷ hút vận may của cô, lại ngăn chặn tai họa, họ đã ép cô rơi vào vực thẳm.

Bây giờ nghĩ lại, nếu đổi lại là bất kỳ ai, dù có lương thiện đến đâu, e rằng cũng không thể không trả thù.

Chính vì thế, Kỷ Sâm luôn cho rằng, Kỷ Hòa nhất định phải chết.

Chỉ khi cô ta chết đi, mọi dấu vết mới có thể bị xóa sạch.

Kỷ Minh Vi nghe vậy, trong lòng không khỏi rùng mình.

Nghĩa là trước đây, khi Kỷ Hòa bị cả giới giải trí coi như chuột chạy qua đường, ai ai cũng muốn giẫm đạp, thật ra không phải là do cô ta tự chuốc lấy hay sao?

Tô Kình lên tiếng, giọng điệu mang theo vẻ châm chọc:

"Nhưng vấn đề là... bây giờ Kỷ Hòa vẫn chưa chết."

Khi nhìn thấy Kỷ Hòa ở sân bay, anh ta cũng ngạc nhiên không kém.

Anh ta biết rất rõ lý do thực sự mà nhà họ Kỷ nhận nuôi cô.

Cũng biết rõ rằng sau khi sự thật bị phơi bày, họ sẽ không để cô sống sót.

Thế nhưng... cô vẫn còn sống.

Điều này thực sự quá phi lý.

Kỷ Sâm trầm ngâm, bàn tay chậm rãi xoa cằm, ánh mắt u ám:

"Chuyện này... Dượng cũng cảm thấy kỳ lạ."

Ông ta nhớ rõ ràng.

Người kia khi trở về đã xác nhận chắc chắn rằng Kỷ Hòa đã ngừng thở.

Vậy mà... cô ta vẫn còn sống ư?

Kỷ Hòa này, rốt cuộc mạng lớn đến mức nào?!

Tô Kình nhìn Kỷ Sâm, suy nghĩ một lúc rồi nói:

"Vậy... chúng ta có nên làm gì đó không? Nhưng theo con thấy, bây giờ Kỷ Hòa trong giới giải trí cũng khá ổn, ít nhất tốt hơn trước rất nhiều. Nếu động vào cô ta lúc này, chỉ sợ sẽ bị nghi ngờ."

Ánh mắt Kỷ Sâm càng thêm sâu thẳm.

"Đúng là như vậy."

"Huống hồ..." Ông ta chậm rãi nói tiếp, "Tình hình hiện tại có vẻ như Kỷ Hòa đã đánh mất phần ký ức trước khi chết rồi."

"Ý dượng là... cứ tạm thời để vậy sao?" Tô Kình hỏi.

"Cũng chỉ có thể như thế."

Kỷ Sâm gật đầu, giọng điệu lạnh lẽo:

"Gần đây Kỷ Hòa quá nổi tiếng, fan hâm mộ cũng quá đông. Nếu ra tay vào lúc này, e rằng sẽ gây ra sóng gió lớn, khiến người ta chú ý. Chỉ cần cô ta không nhớ ra chuyện gì, chúng ta cũng có thể giả vờ như không hay biết gì cả."

Tô Kình cười nhẹ, gật đầu:

"Vậy được. Nếu sau này có việc gì cần đến con, dượng cứ nói."

Ba ngày sau, Kỷ Hòa đến trường quay của "Ngộ Xuân" theo lịch trình đã định.

Không ngoài dự đoán, Kỷ Minh Vi không nhận hợp đồng quảng cáo này.

Cũng tốt.

Tránh được việc hai người chạm mặt rồi lại xảy ra xích mích không cần thiết.

Thế nhưng ngay giây tiếp theo, một giọng nói chói tai vang lên:

"Kỷ Hòa?! Sao cô lại ở đây?!"

Kỷ Hòa xoay người, lập tức chạm phải ánh mắt đầy kinh ngạc của Ôn Hân.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

Ôn Hân là nữ phụ số ba trong bộ phim Hồng Trang. Ban đầu, cô ta nhắm đến vai nữ phụ số hai—vai diễn hiện tại của Kỷ Hòa.

Đáng tiếc, Giang Tinh Luật lại cảm thấy Kỷ Hòa phù hợp với nhân vật hơn. Sau khi suy xét kỹ lưỡng, ông ta vẫn quyết định giao vai này cho cô.

Ôn Hân vì chuyện đó mà luôn ôm hận trong lòng.

Tính cách cô ta vốn không phải loại tốt đẹp gì.

Lăn lộn trong đoàn phim Hồng Trang một thời gian dài, nhưng không ai thực sự thích cô ta.

Sau khi bộ phim nổi tiếng, các diễn viên đều có thêm không ít fan hâm mộ.

Người nổi tiếng nhất có tới hàng triệu fan, người ít hơn cũng có hàng chục nghìn người.

Chỉ có danh tiếng của Ôn Hân vẫn dậm chân tại chỗ.

Gần như chẳng ai nhớ đến cô ta.

Bản thân Kỷ Hòa cũng gần như đã quên mất sự tồn tại của Ôn Hân.

Người này từ trong ra ngoài đều không phải loại người dễ chịu gì.

Cô thật sự không muốn lãng phí lời nói với cô ta, chỉ khẽ gật đầu, bình thản đáp:

"Trùng hợp thật."

"Trùng hợp cái gì mà trùng hợp..."

Ôn Hân hừ lạnh, bĩu môi.

Nếu biết Kỷ Hòa cũng nhận hợp đồng này, cô ta đã chẳng thèm đến!

Chỉ cần nhìn thấy Kỷ Hòa, cô ta lại nhớ tới thất bại của mình.

Trong lòng cứ như có một ngọn lửa bùng cháy, thiêu đốt đến mức khó chịu.

Theo lịch trình, Ôn Hân sẽ là người chụp ảnh trước Kỷ Hòa.

Khi Ôn Hân tạo dáng trước ống kính, Kỷ Hòa kéo một chiếc ghế nhỏ đến bên cạnh, chống cằm quan sát.

Nhiếp ảnh gia chăm chú điều chỉnh góc máy, chụp "tách tách" vài tấm, rồi bất giác nhận ra Kỷ Hòa đang ngồi yên lặng, bộ dạng nghiêm túc chẳng khác nào một học sinh chăm chỉ. Nhìn cảnh này, anh ta không khỏi cảm thấy thú vị.

"Cô Kỷ, bây giờ vẫn chưa đến lượt cô đâu. Cô có thể qua bên kia nghỉ ngơi một lát."

Kỷ Hòa đáp lại rất chân thành:

"Tôi chưa có kinh nghiệm chụp quảng cáo nên muốn xem trước một chút, học hỏi kinh nghiệm."

Lười thì lười, nhưng dù là đóng phim hay quay quảng cáo, cô vẫn luôn nghiêm túc.

Nhiếp ảnh gia mỉm cười:

"Cô Kỷ không cần căng thẳng đâu, lát nữa tôi sẽ hướng dẫn cho cô."

"Không sao đâu. Tôi chỉ đang đứng xem với tư cách là một khán giả thôi. Biết đâu lại nghĩ ra được điều gì mới mẻ."

Thấy cô kiên quyết như vậy, nhiếp ảnh gia cũng không nói thêm gì nữa.

Trong lúc chụp, anh ta bất chợt quay sang hỏi:

"Có nhìn ra điều gì không?"

Kỷ Hòa gật đầu:

"Tôi có một suy nghĩ, nhưng vẫn chưa hoàn thiện lắm."

"Là gì vậy?"

Cô chỉ vào màn hình máy ảnh:

"Bức ảnh này, đẹp thì đúng là đẹp thật, nhưng cũng chính vì quá đẹp nên lại có vấn đề."

Ôn Hân nghe vậy lập tức biến sắc.

Đẹp thì có gì sai?

Chẳng lẽ Kỷ Hòa đang ghen tị vì ảnh chụp của cô ta quá hoàn hảo, hiệu quả quá xuất sắc nên mới cố ý chê bai?

Cô ta lạnh giọng nói:

"Cô Kỷ không hay mua đồ online phải không? Bản chất của kinh doanh online chính là bán hình ảnh! Ảnh không đẹp thì làm sao thu hút khách hàng?"

Kỷ Hòa gật đầu:

"Câu này không sai. Nhưng suy cho cùng, khi mua quần áo, thứ khách hàng quan tâm nhất vẫn là tính thực dụng. Người mẫu mặc lên đẹp đến mấy cũng không quan trọng. Quan trọng là khi họ mặc lên, có đẹp hay không."

Cô dừng một chút rồi nói tiếp:

"Chính vì thế, ảnh chụp quá đẹp đôi khi lại phản tác dụng. Tôi nghĩ rằng khi chụp hình, nên trang điểm nhẹ nhàng, đồng thời điều chỉnh lại một số tư thế quá phức tạp, khó thực hiện trong thực tế."

"Phải làm sao để khách hàng nhìn vào ảnh mà có thể tưởng tượng được: 'À, trong những tình huống hàng ngày, bộ trang phục này vẫn khiến mình nổi bật.' Như vậy mới thực sự thúc đẩy họ quyết định mua hàng."

Lời nói của Kỷ Hòa khiến cả studio rơi vào im lặng trong chốc lát.

Nhiếp ảnh gia hơi sững người. Các nhân viên cũng nhìn nhau, rồi bắt đầu bàn luận xôn xao:

"Thật ra... những gì cô Kỷ Hòa nói cũng rất có lý đấy. Khi tôi mua quần áo, tôi cũng rất ghét những bức ảnh chụp quá nghệ thuật. Nhiều khi nhìn ảnh xong còn không biết mình đang xem quần áo hay xem mặt người mẫu nữa!"

"Đúng vậy! Mấy người mẫu lúc nào cũng tạo dáng quá mức, uốn éo đến nỗi tôi còn chẳng nhìn ra kiểu dáng thực tế của bộ đồ. Thành ra ngay cả quần áo xấu cũng có thể bị mặc thành đẹp."

"Chính xác! Mấy thương hiệu thời trang cứ thích tạo cảm giác sang trọng, xa hoa, nhưng rốt cuộc chỉ khiến khách hàng ảo tưởng. Nhìn ảnh thì long lanh, mua về thì... thảm họa."

"Tôi vẫn luôn thắc mắc liệu mấy nhà thiết kế này có đang sống trên mây không nữa? Họ có bao giờ tự hỏi người bình thường như chúng ta thực sự cần gì không? Chúng ta đâu có ngày nào cũng tham gia tiệc tối, cũng chẳng thường xuyên ra vào khách sạn năm sao. Những bối cảnh đó hoàn toàn không có ý nghĩa thực tế với chúng ta."

"..."

Ôn Hân cứng đờ người.

Cô ta không thể ngờ được rằng mọi người ở đây lại đồng loạt đứng về phía Kỷ Hòa!

Rõ ràng những bức ảnh cô ta chụp đều thuộc đẳng cấp tinh tế, cao cấp. Vậy mà đám người này lại không biết thưởng thức!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com