"Nhưng tôi… tôi không thể nhìn thấy cô ấy. Sao có thể chụp ảnh với cô ấy được?"
Cô không thể tưởng tượng nổi cảnh mình chụp ảnh cùng một hồn ma. Phải làm thế nào để hẹn gặp một người đã chết?
Kỷ Hòa bình tĩnh đáp:
"Không cần phải hẹn. Chỉ cần cô chụp ảnh, cô ấy sẽ xuất hiện."
Từ Đồng im lặng một lúc, rồi đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi ký túc xá.
Mỗi bước chân xuống cầu thang, lòng cô lại trĩu nặng thêm một phần.
Cuối cùng, cô dừng lại ở cổng sau ký túc xá—nơi mà trước đây họ thường gặp nhau.
Nếu mọi chuyện phải kết thúc, vậy hãy kết thúc tại đây.
Từ Đồng nhìn quanh, rồi gọi một nữ sinh đi ngang qua.
"Xin chào, bạn có thể chụp giúp tôi một tấm hình không?"
Cô gái mỉm cười, gật đầu. Từ Đồng liền đưa chiếc máy chụp ảnh lấy liền cho cô ấy.
Cô gái giơ máy lên:
"Nhìn vào đây nhé. Ba, hai, một… Xong rồi!"
Chỉ vài giây sau, bức ảnh dần hiện ra trên tấm giấy in.
Từ Đồng cúi xuống nhìn.
Trong ảnh, chỉ có một mình cô.
Kỳ lạ.
Không phải Kỷ Hòa nói chỉ cần chụp ảnh, ma nữ kia sẽ xuất hiện sao?
Đúng lúc đó, cô bỗng nhận ra điều gì đó rất lạ lùng.
Cô trong bức ảnh vẫn mỉm cười, nhưng từ khóe mắt lại chảy xuống hai hàng nước mắt… màu máu.
Từ Đồng giật mình, siết chặt bức ảnh trong tay.
Và rồi—một bóng đen dần xuất hiện ở bên cạnh cô trong tấm ảnh.
Đó là một cô gái mặc váy đỏ.
Tay chân cô ấy bị bẻ gãy, vặn vẹo trong tư thế kỳ quái. Sóng mũi gãy nát, gương mặt đầy máu khô, đôi mắt trống rỗng trừng trừng nhìn về phía trước.
Đây chính là thi thể của Ngu Tĩnh Văn—vẫn giống hệt như khoảnh khắc cô ấy rơi từ tầng cao xuống mặt đất hôm đó.
Ngón tay Từ Đồng run rẩy.
Cô muốn vứt bức ảnh đi.
Nhưng bức ảnh… lại tiếp tục thay đổi.
Những chi tiết ghê rợn dần mờ đi. Tứ chi gãy rời từ từ trở lại nguyên vẹn, vết máu cũng dần biến mất.
Mái tóc rối tung trở nên suôn mượt.
Và rồi, một khuôn mặt trắng trẻo, quen thuộc hiện ra—với nụ cười rạng rỡ, tươi tắn.
Đó là Ngu Tĩnh Văn của những ngày trước đây.
Ngu Tĩnh Văn mà Từ Đồng vẫn luôn nhớ đến.
Trong ảnh, Từ Đồng vẫn rơi nước mắt màu máu, nhưng Ngu Tĩnh Văn đã hoàn toàn trở lại dáng vẻ bình thường.
Cô ấy đứng cạnh Từ Đồng, mỉm cười vui vẻ như một nữ sinh chuẩn bị tốt nghiệp, sắp bước vào một cuộc sống mới.
Một cơn gió nhẹ thổi qua.
Bức ảnh trong tay Từ Đồng bị cuốn lên, bay lơ lửng trong không trung.
Không có bất kỳ mồi lửa nào.
Nhưng bức ảnh cứ thế cháy rực.
Ngọn lửa vô hình dần dần thiêu rụi tấm ảnh, để lại tro bụi lả tả rơi xuống mặt đất.
Từ Đồng đứng đó, ngơ ngác nhìn khoảng không trước mặt.
Tất cả ký ức đã trở về.
Và cũng chính vào khoảnh khắc này, cô cảm nhận được rằng cuộc sống của mình cuối cùng đã trọn vẹn.
Bốn mươi người bạn cùng lớp tụ họp trong sân trường.
Đây… mới là một mùa tốt nghiệp trọn vẹn.
Ba quẻ đã hoàn thành, Kỷ Hòa trò chuyện với fan một lúc trong phòng livestream.
Ngay khi cô định tắt máy, một tin nhắn bất ngờ bật lên trên màn hình.
"Chị Kỷ Hòa! Quý Dương đang livestream này!"
Kỷ Hòa khựng lại.
Quý Dương—một streamer nổi tiếng vì những cuộc thám hiểm táo bạo.
Trước đây, anh ta từng suýt bị cuốn vào vòng lặp ma quái của chiếc xe buýt ám ảnh. Nếu không nhờ Kỷ Hòa cứu giúp, có lẽ anh ta đã một đi không trở lại.
Lúc trước, kênh livestream của anh có tên "Quý Dương yêu thám hiểm". Anh luôn tự tin rằng mình có bát tự mạnh, càng nguy hiểm càng muốn lao vào khám phá.
Nhưng bây giờ…
Anh vẫn tìm đến những nơi kỳ bí, vẫn dấn thân vào những địa điểm đáng sợ nhất.
Nhưng mục đích thì đã thay đổi.
Sau sự kiện xe buýt ma, anh nhận ra một điều:
Không phải tất cả các hồn ma đều là ác quỷ.
Có những linh hồn vẫn lưu luyến nhân gian, chỉ vì… họ còn những tâm nguyện chưa hoàn thành.
Quý Dương từ lâu đã có hứng thú với những nơi bị ma ám. Anh không chỉ tò mò về những hiện tượng kỳ bí mà còn muốn tìm hiểu câu chuyện đằng sau những linh hồn ấy. Nếu có thể giúp họ hoàn thành tâm nguyện, anh sẵn sàng thử.
Để mở rộng phạm vi tìm kiếm, anh quyết định bật chức năng nhắn tin riêng, cho phép người hâm mộ gửi thông tin về các địa điểm bị đồn có ma. Sau đó, anh sẽ lần lượt đến từng nơi để thám hiểm.
Hiện tại, tên phòng livestream của anh đã được đổi thành: "Quý Dương là người tốt."
Kỷ Hòa nhìn thấy cái tên này, trầm mặc vài giây: "…"
Được lắm.
Ai nói giúp ma làm việc tốt thì không thể được coi là người tốt?
Dù sao thì ma giới cũng có người tốt của riêng họ.
Chỉ là... Quý Dương đúng là quá rộng lượng.
Không phải con ma nào cũng sẽ cảm kích tấm lòng của anh. Một số linh hồn bị oán khí điều khiển, biến thành lệ quỷ, chỉ còn khát vọng giết chóc mà chẳng còn chút ý thức nào khác. Nếu cứ tiếp tục lao đầu vào những nơi nguy hiểm, chẳng khác nào ném bánh bao thịt cho chó*—chẳng có kết quả gì, mà có khi còn mất luôn cả mạng.
(*Thành ngữ Trung Quốc: Làm việc vô ích, không có kết quả, thậm chí còn phản tác dụng.)
Đây chính là hậu quả của việc thiếu kiến thức về huyền học…
May mà hiện tại, livestream của anh vẫn đang diễn ra, chứng tỏ anh chưa thật sự hành động.
Kỷ Hòa quyết định nhắc nhở một chút, tránh để cái tên "Quý Dương là người tốt" biến thành "Quý Dương là người đã khuất."
Phòng livestream: "Quý Dương là người tốt."
Trong màn hình, Quý Dương đang hào hứng nhìn vào camera, giọng nói tràn đầy năng lượng:
"Hello mọi người! Hôm nay tôi sẽ khám phá một địa điểm đặc biệt—một cây cầu vượt ở vùng nông thôn."
Anh mở phần tin nhắn, đọc lên một đoạn mà một fan gửi đến:
"Có một bạn fan tên Sâm Tự nhắn rằng: Cây cầu này rất kỳ lạ, tôi thường xuyên thấy một bóng đen lang thang ở đó. Nó ăn tất cả mọi thứ, thậm chí còn bắt gà của dân trong vùng. Đáng sợ nhất là… nó không thèm nhổ lông mà ăn sống luôn! Tôi không chắc đó là người hay ma, nhưng hy vọng anh có thể đến xem thử."
Quý Dương cười đầy khí thế: "Là một người tốt của ma giới, tôi tất nhiên phải hành hiệp trượng nghĩa…"
Bỗng nhiên, anh nhìn thấy một cái tên quen thuộc xuất hiện trong phòng chat.
Anh chớp mắt, tưởng mình nhìn nhầm.
"Khoan đã… Đây không phải là đại sư Kỷ Hòa sao? Sao cô lại ở đây!"
Đây là ân nhân cứu mạng của anh mà!
Kỷ Hòa vẫn điềm nhiên như không, bình thản đáp: "Ừm, nghe nói anh đang livestream nên tôi ghé qua xem thử. Anh cứ tiếp tục đi, tôi không làm phiền."
Quý Dương lập tức vui mừng ra mặt.
Ai mà không biết về danh tiếng của đại sư Kỷ Hòa chứ! So với cô, anh chẳng qua chỉ là một kẻ nghiệp dư đi bắt ma giải trí.
Anh vội vã nói: "Làm gì có chuyện làm phiền chứ, đây rõ ràng là hướng dẫn! Đúng lúc tôi chuẩn bị thám hiểm, nếu cô có hứng thú, chúng ta có thể cùng nhau đi xem thử?"
Cô cũng muốn xem xem, tên nhóc này rốt cuộc định làm gì.
Địa điểm mà Quý Dương lựa chọn nằm ở vùng nông thôn, cách xa thành phố.
Nơi đây rất ít hoạt động giải trí, người dân thường ngủ sớm. Mặc dù chỉ mới chín giờ tối, nhưng xung quanh đã chìm trong bóng tối, không một ánh đèn.
Anh bật đèn pin lên, kết nối với fan Sâm Tự để hỏi thêm chi tiết.
"Nơi mà cô nói có bóng đen xuất hiện, chính xác là ở đâu?"
Sâm Tự trả lời qua giọng nói: "Tôi không biết vị trí chính xác, nhưng nó thường xuất hiện dưới cây cầu này…"
"Tôi có một người bạn cùng lớp sống gần đây. Thỉnh thoảng, chúng tôi đến giúp bạn ấy hái đào, làm việc trong trang trại. Hầu như lần nào cũng thấy bóng đen đó chạy tới chạy lui như chuột, rất nhanh. Đặc biệt là nó cực kỳ sợ người, chỉ cần có ai đến gần là lập tức bỏ trốn."
Ban đầu, cô cũng không nghĩ nhiều, nhưng có một lần...
"Đêm đó, sau khi hái đào xong, chúng tôi chuẩn bị về nhà thì nghe thấy tiếng gà kêu thảm thiết. Khi đuổi theo, chúng tôi thấy bóng đen đó đang… đang ăn sống một con gà!"
Cô nuốt nước bọt, giọng có chút run rẩy:
“Anh nghĩ xem, nếu đó là con người, thì sao có thể ăn sống gà như vậy? Ngay cả lông cũng không thèm nhổ, cắn trực tiếp! Nếu không phải ma, thì cũng là quái vật, hoặc… hoặc zombie!”