Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 704



Ba người quay trở lại bên dòng sông Lạc Hoa.

Họ dựng con thuyền nhỏ lên, chèo thẳng ra giữa dòng nước. Khác với lần trước, sương mù dày đặc quanh đây đã tan biến. Lúc này, sông Lạc Hoa hiện ra với vẻ yên bình lạ thường, không còn mang dáng vẻ u ám, ghê rợn như trước. Nếu như bỏ qua việc họ sắp làm, thì chuyến đi này chẳng khác nào một cuộc dã ngoại.

Vương Ma Tử theo đúng kế hoạch, tự buộc sợi dây thừng quanh hông mình rồi đưa đầu dây còn lại cho Kỷ Hòa giữ.

“Chuẩn bị xong rồi, tôi xuống đây,” ông ấy nói dứt lời thì "ùm" một tiếng, thân hình đã biến mất dưới làn nước.

Ngay khi chìm xuống nước, thế giới bên ngoài như bị cắt đứt hoàn toàn. Mọi âm thanh bị nuốt chửng trong làn nước lạnh buốt, không gian dưới đây im lặng đến nghẹt thở.

Vương Ma Tử từ tốn lặn sâu hơn, ánh mắt đảo quanh cho đến khi ông nhìn thấy thi thể đang đứng lặng lẽ dưới đáy sông. Cơ thể ấy... không nằm, cũng không trôi nổi, mà hoàn toàn dựng thẳng như một người đang đứng ngủ.

Theo lời Đàm Tuyền kể lại, lúc ấy ông ta vì mềm lòng mà không đánh nát gương mặt Diêm Thi. Nhờ đó, giờ đây khuôn mặt ấy vẫn nguyên vẹn, đôi mắt nhắm nghiền như thể chỉ đang say ngủ.

Nhưng chính điều đó khiến Vương Ma Tử rợn người.

Một người đã chết từ lâu, thế mà thi thể vẫn đứng thẳng, không trương phình, không phân hủy, trông như chỉ vừa mới thiếp đi.

Vương Ma Tử nuốt nước bọt, cố kìm nén nỗi sợ trong lòng, rồi bơi lại gần.

Ông vươn tay, chạm nhẹ vào gò má Diêm Thi…

Ngay lập tức, toàn thân ông run lên. Da thịt người chết kia… vẫn còn đàn hồi!

"Không thể nào..." – Ông kinh hoàng nghĩ. “Cảm giác như ông ấy vẫn đang sống, chỉ là đang ngủ thôi...”

Làm nghề vớt xác mười mấy năm, từng thấy đủ loại tử thi thảm khốc, nhưng đây là lần đầu tiên Vương Ma Tử gặp một chuyện quái dị đến như vậy.

Ông vội vòng tay ôm lấy eo Diêm Thi, cố gắng kéo ông ấy lên khỏi mặt nước.

"Ào!" – Một tiếng vang lên khi Vương Ma Tử nổi lên trên mặt nước.

Trên thuyền, Diêm Lập lập tức đứng bật dậy, sốt sắng hỏi: "Sao rồi? Ông tìm được thi thể chú hai tôi chưa?"

Vương Ma Tử thở gấp, gật đầu: "Tìm được rồi! Tôi còn ôm theo ông ấy đây này… Coi đi!"

Nói rồi, ông toan đưa thi thể lên thuyền. Thế nhưng…

Dù cố gắng đến mấy, ông vẫn không thể kéo Diêm Thi lên khỏi mặt nước. Cơ thể ấy như bị một thế lực vô hình nào đó giữ chặt lại dưới sông. Dù dùng hết sức, ông cũng không thể nhấc nổi thi thể lên mặt nước.

Vương Ma Tử đỏ bừng mặt vì gồng sức nhưng thi thể vẫn không nhúc nhích.

Diêm Lập nheo mắt nhìn, khó hiểu hỏi: "Ơ… sao lâu vậy? Không phải ông bảo vớt được rồi mà?"

Cậu chàng chép miệng, lắc đầu rồi nói nửa đùa nửa thật: "Bộ ông già rồi nên yếu sức hả? Để tôi làm thử cho."

Vương Ma Tử bực mình đáp: "Già cái đầu cậu ấy! Không phải tôi yếu, mà là cái xác không kéo lên được! Không tin thì cậu thử đi!"

Nói rồi, ông buộc sợi dây từ eo mình sang người Diêm Thi, rồi trèo lên thuyền nghỉ.

Diêm Lập hăng hái xắn tay áo, nắm lấy sợi dây thừng và bắt đầu kéo với khí thế hừng hực. Nhưng…

Dù có dùng hết sức lực thanh niên, thi thể vẫn không nhúc nhích. Mãi không lên được, sợi dây còn đứt “bụp” một phát.

“Bùm!” – Diêm Lập mất đà, ngã sấp mặt xuống sông, nước văng tung tóe.

Kỷ Hòa và Vương Ma Tử đứng trên thuyền chỉ biết nhìn nhau lắc đầu: “…”

Cái con người ngốc nghếch này…

Vương Ma Tử lờ mờ nhớ ra Diêm Lập từng nói mình không biết bơi.

Nghĩ vậy, ông lập tức nhảy xuống cứu, kéo Diêm Lập đang quẫy đạp nước lên thuyền.

Diêm Lập ngồi bệt trên thuyền, tóc tai bù xù, mặt mũi hoảng hốt, ánh mắt vẫn còn ngơ ngác.

Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, quá nhiều chuyện xảy ra khiến đầu óc cậu như muốn nổ tung.

Vương Ma Tử quay sang hỏi Kỷ Hòa, giọng hoài nghi: "Rốt cuộc chuyện này là sao? Rõ ràng Đàm Tuyền và Từ Nguyệt đã chịu hình phạt thích đáng rồi, vì sao thi thể Diêm Thi vẫn chưa thể lên được?"

Kỷ Hòa không trả lời ngay, mà trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi quay sang hỏi Diêm Lập:

“Cậu còn mang theo cái rương nhỏ tìm được lúc trước không?”

Diêm Lập gật đầu liên tục: “Có chứ, có đây!”

Cậu vội mở túi, lục lọi một hồi rồi lôi ra chiếc rương gỗ quen thuộc.

Khi mở rương ra, bên trong là một ngón tay… đã bị chặt lìa.

Làn da ngón tay ấy nhăn nheo, chuyển sang màu đen, có dấu hiệu bị phân hủy nhẹ. Không khí xung quanh lập tức nồng mùi hôi ẩm và tử khí.

Vương Ma Tử tròn mắt nhìn, rồi vỗ trán kêu lên: "Đúng rồi! Giờ tôi mới nhớ… Khi nhìn thi thể Diêm Thi lúc nãy, tôi đã thấy có gì đó sai sai… Hóa ra là… ông ấy thiếu một ngón tay!"

Đến lúc này, tất cả mới nhận ra – bàn tay phải của Diêm Thi… chỉ còn bốn ngón.

Kỷ Hòa quay sang Diêm Lập, chậm rãi nói:
“Cậu ném ngón tay này xuống sông đi.”

Diêm Lập trợn mắt, ngạc nhiên:
“Hả? Ném xuống sông luôn á? Nhỡ rơi mất thì sao?”

Kỷ Hòa đáp chắc nịch:
“Không mất được đâu, cậu cứ ném đi.”

Dù còn hơi lưỡng lự, nhưng cuối cùng Diêm Lập cũng cúi xuống, lấy từ trong rương ra ngón tay đã bị chặt đứt kia… rồi ném thẳng xuống sông!

Cậu nghĩ thứ nhỏ như vậy chắc sẽ nổi lềnh bềnh trên mặt nước một lúc, ai ngờ vừa chạm nước, ngón tay ấy đã chìm nghỉm, biến mất không để lại dấu vết nào.

Diêm Lập sững sờ nhìn vào mặt nước, lẩm bẩm:
“Giờ… tiếp theo phải làm gì nữa?”

Kỷ Hòa khẽ mỉm cười:
“Thì gọi chú hai của cậu về nhà thôi.”

“Gọi… gọi chú về?” – Diêm Lập tròn mắt, chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao nữa.

Nhưng rồi cậu cũng từ từ quỳ xuống bên mép thuyền, nhẹ nhàng vươn tay ra phía dòng sông lạnh lẽo.

Giọng cậu run run:
“Chú hai ơi… Vương Ma Tử từng nói, ông ấy gặp mấy thi thể có thể nghe được tiếng người… Vậy… chú nghe thấy cháu nói chứ?”

“Cháu không đến hại chú đâu… cháu chỉ muốn đưa chú về nhà thôi…”

Gió lùa qua, nước sông vẫn lạnh ngắt. Diêm Lập nói tiếp, giọng nghèn nghẹn:

“Ngâm mình ở đây suốt thời gian dài như vậy… chắc chú lạnh lắm… Chú đã nằm lặng lẽ nơi đất khách quê người, không người thân bên cạnh… nhất định là chú cũng muốn trở về nhà, đúng không?”

“Không sao đâu, giờ thì chú có thể về rồi…”

Ngay sau khi Diêm Lập nói xong, mặt nước đang phẳng lặng bỗng chốc gợn sóng.

Rồi một điều kỳ lạ xảy ra — cậu cảm thấy tay mình không còn do mình điều khiển nữa…

Một lực vô hình khiến tay cậu thò xuống nước, và trong giây lát, một bàn tay lạnh buốt như băng nắm lấy tay cậu!

“Cái… cái gì vậy trời?!”

Diêm Lập giật nảy mình, cả người run lên bần bật.
“Lẽ nào… là ma? Là quỷ thật sao?” – cậu hốt hoảng, gần như nghẹt thở.

Nhưng Kỷ Hòa nghiêng người, ghé sát tai Diêm Lập, nhẹ giọng nói:
“Kéo lên đi.”

“...Hả? Kéo lên á?”

Sau thoáng ngập ngừng, Diêm Lập chợt hiểu ra.
Đúng rồi, là kéo chú hai lên!

Cậu lập tức dùng toàn bộ sức lực, đôi tay run rẩy nhưng vẫn dốc hết sức kéo. Cứ tưởng sẽ nặng lắm, nhưng kỳ lạ thay – thi thể kia lại nhẹ nhàng lạ thường, dễ dàng được nâng lên và đặt gọn trên mạn thuyền.

Diêm Lập tròn mắt nhìn chú hai.

Mặc dù rõ ràng người đã chết từ nhiều năm trước, thế nhưng thi thể lại vô cùng nguyên vẹn, da dẻ không một vết thương, chẳng khác nào đang ngủ say — chỉ có dấu nước quanh người là nhắc nhở đây không phải một người sống.

Vương Ma Tử đứng bên cạnh, nhìn thấy cảnh này cũng rùng mình.

Ông vuốt cằm, lắc đầu cảm thán:
“Thật là hiếm có! Dáng vẻ này… đáng sợ thật đấy! Oán khí của chú hai cậu chắc là sâu đậm lắm!”

Diêm Lập siết chặt nắm tay, thấp giọng:
“Nếu tôi mà là chú ấy… chắc cũng như vậy thôi.”

Bị người anh em mà mình hết lòng tin tưởng phản bội, người mà mình từng coi là tri kỷ… Nếu là bất kỳ ai, họ cũng sẽ mang theo oán hận mà chết.

Vương Ma Tử khẽ rùng mình, vội nói:
“Thôi thôi, nhìn mãi cũng lạnh sống lưng. Mau cho ông ấy vào bao tải đi, tôi không dám nhìn thêm nữa đâu…”

Cuối cùng, thi thể của chú hai đã được tìm thấy.

Diêm Lập quyết định đưa chú ấy về quê nhà, hỏa táng và an táng cẩn thận, để chú được yên nghỉ.

Có điều lạ lùng…

Trước đó ngón tay của chú từng bị chặt đứt, nhưng thi thể lúc này lại hoàn chỉnh, không mất một mảnh nào.

Ngón tay ấy, sau tất cả, vẫn trở về đúng vị trí của nó — như chưa từng rời đi.

Vài ngày sau, sau khi mọi việc đã được xử lý ổn thỏa, Diêm Lập ngỏ ý muốn đưa Kỷ Hòa về thành phố bằng xe của mình.

Nhưng nghĩ đến việc Diêm Lập đã mệt mỏi suốt quãng đường vừa rồi, Kỷ Hòa lắc đầu từ chối:
“Không cần đâu, cậu nghỉ ngơi đi, tôi tự bắt xe về được mà.”

Về đến nhà, cô lập tức chui ngay vào phòng, bật điều hòa, duỗi người ra giường với vẻ mặt thỏa mãn.

“Cuối tháng tám vẫn nóng ghê…” – cô vừa lầm bầm vừa mở laptop kiểm tra email công việc.

Lạ thật… Xán Tinh vẫn chưa giao thêm việc gì cho cô.

“Chuyện gì vậy trời? Gần đây Kiều Lê đâu có kiểu rảnh rỗi thế này đâu…” – cô nhíu mày, hơi ngạc nhiên.

Nhưng nghĩ lại, cũng tốt.

Cô bổ đôi quả dưa hấu, vừa ăn vừa mở bộ phim truyền hình “Hồng Trang” làm nhạc nền, lười biếng lướt điện thoại trên giường.

“Vẫn là thời hiện đại dễ chịu thật!” – Kỷ Hòa cười khẽ. Ở thế giới trước, làm gì có điều hòa, điện thoại hay mấy món ăn ngon lành thế này.

Sau thời gian ở thôn Lạc Hoa, cô cảm thấy như bị tách biệt khỏi thế giới ngoài kia. Để cập nhật tình hình, Kỷ Hòa lướt ngay vào mục đề cử hot trên Weibo.

Và chỉ trong vài phút, mắt cô trợn tròn:

“Mới vài ngày không vào mạng mà tụi bạn mình… sống dữ dội vậy sao?!”

An Nhiễm thì đang tham gia một show thực tế nổi tiếng.
Thịnh Diệp thì vừa đi dự lễ trao giải.
Còn Giang Tinh Luật… thì dính phốt lớn!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com