Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 713



Lúc Kỷ Hòa và Thường Gia Ngôn đi ngang qua hành lang khu giảng đường, cả hai bất ngờ phát hiện có rất đông sinh viên đang tụ tập trước bảng thông báo.

Thì ra kết quả cuộc thi thiết kế poster cho "Top 10 ca sĩ xuất sắc" vừa mới được công bố.

Tất cả các poster lọt vào vòng bình chọn đều đã được dán lên bảng. Bất kỳ ai đi ngang qua cũng có thể nhìn thấy và tham gia bầu chọn. Một mã QR được dán kèm phía dưới bảng thông báo, chỉ cần quét mã là sẽ được chuyển tới trang bình chọn trực tuyến.

Thường Gia Ngôn bĩu môi, giọng đầy chán ghét:
"Chậc, đúng là mấy trò nhàm chán. Phiếu bầu nhiều hay ít chẳng phải chỉ phụ thuộc vào ai quen biết rộng hơn thôi sao."

Anh đã từng tham gia không ít cuộc thi tương tự khi còn học đại học, nên bây giờ nhìn lại cảm thấy thật ngán ngẩm.

Kỷ Hòa không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát.

Nhưng đúng lúc ấy, cô bỗng nhớ lại điều mà hiệu trưởng từng đề cập với mình:
Sau khi Ngụy Tử Nghiên qua đời, Hoắc Ương đã đến xin lại chiếc USB từng nằm trong tay cô ta.

Kỷ Hòa quay sang nhìn Thường Gia Ngôn, chậm rãi hỏi:
"Này, hình như Hoắc Ương cũng có tham gia cuộc thi thiết kế poster này thì phải. Anh nhớ xem có đúng không?"

Nghe vậy, Thường Gia Ngôn cũng lập tức sực nhớ ra.
"Ờ đúng rồi! Tôi suýt nữa quên mất chuyện đó!"

Hai người liền nhanh chóng bước tới gần bảng thông báo, bắt đầu dò tìm.

Tuy nhiên, tìm một lúc lâu vẫn không thấy tên của Hoắc Ương đâu cả.

Cuối cùng, Kỷ Hòa đành dựa vào trí nhớ để nhận diện các thiết kế poster, từ kiểu dáng và phong cách, cô mới phát hiện được tấm poster do Hoắc Ương thiết kế.

Nhưng bên dưới poster, tên người đại diện nhóm lại không phải là Hoắc Ương, mà là... Thai Tư Tư.

Thường Gia Ngôn đưa tay lên sờ cằm, lẩm bẩm:
"Hình như cuộc thi này yêu cầu phải lập nhóm hai người thì phải... Vậy là Hoắc Ương và Thai Tư Tư lập nhóm chung à?"

Kỷ Hòa gật đầu:
"Chắc là vậy rồi."

Thường Gia Ngôn nhíu mày khó hiểu:
"Nhưng nếu vậy... tại sao chiếc USB lại rơi vào tay Ngụy Tử Nghiên?"

Kỷ Hòa suy nghĩ một lát rồi chậm rãi nói:
"Theo tôi đoán, chắc Ngụy Tử Nghiên đã lén lấy cắp nó. Cô ta với Thai Tư Tư vốn có mâu thuẫn mà, chẳng lạ gì nếu cô ta không muốn Thai Tư Tư thắng giải."

Thường Gia Ngôn gật gù:
"Nhưng người đã đích thân đến cảnh sát xin lại chiếc USB... lại là Hoắc Ương. Thai Tư Tư dường như không biết gì về chuyện này cả."

"Chuyện là vậy," Kỷ Hòa đáp, "Hoắc Ương phát hiện Ngụy Tử Nghiên lấy cắp USB, nhưng thay vì kể lại với Thai Tư Tư, cậu ta chọn cách tự mình đến đồn cảnh sát xin lại."

Thường Gia Ngôn bật cười khẽ, nói đầy ẩn ý:
"Hoắc Ương này… bảo vệ Thai Tư Tư quá mức rồi. Nếu như không biết Thai Tư Tư đã có bạn trai thì tôi còn tưởng hai người họ là một cặp đấy."

Kỷ Hòa im lặng giây lát, rồi bất ngờ lên tiếng:
"Đương nhiên Hoắc Ương phải bảo vệ Thai Tư Tư rồi, bởi vì..."

Cô chưa kịp nói hết câu, ánh mắt Thường Gia Ngôn đã tròn xoe vì kinh ngạc.

...

Chuông tan học vang lên.

Thai Tư Tư ôm bụng đói meo, cảm giác như dạ dày sắp dính luôn vào lưng. Cô định quay sang hỏi Mã Điềm có muốn cùng đi ăn trưa không, thì lại thấy Mã Điềm đã nhanh chóng khoác tay một cô bạn khác, ríu rít rời khỏi lớp.

Thai Tư Tư khẽ thở dài.

Đang cúi xuống sắp xếp sách vở, cô bất ngờ thấy một bóng người cao gầy xuất hiện ngay trước mặt mình.

Thai Tư Tư nhận ra người này ngay. Là chàng trai từng đi cùng Kỷ Hòa lần trước – hình như tên là Thường Gia Ngôn.

Anh ta mỉm cười, nói:
"Bạn học Thai Tư Tư, cô có thể dành cho tôi ít phút không? Tôi muốn nói chuyện riêng với cô một lát."

Thai Tư Tư bất ngờ, theo phản xạ liền lùi lại một bước, cảnh giác:
"Hả? À... nhưng bạn trai tôi đang đợi tôi..."

Cô lắp bắp, không giỏi ứng phó với người lạ, đặc biệt là khi không có Kỷ Hòa ở bên.

Thường Gia Ngôn cười nhẹ, giọng điềm đạm:
"Tôi có tìm hiểu qua rồi. Cô và bạn trai học ở hai trường khác nhau, cách nhau khá xa. Giờ trưa thế này thì chắc không gặp nhau đâu."

"Yên tâm đi, tôi không có ác ý. Chỉ là muốn hỏi cô vài điều thôi."

Nhưng lời của anh còn chưa kịp nói hết.

Một bóng người đã nhanh chóng chen ngang, đứng chắn ngay trước mặt Thai Tư Tư.

Tóc xoăn vàng óng, váy công chúa bồng bềnh, đôi giày da sáng bóng — không thể nhầm lẫn.

Là Hoắc Ương.

Gương mặt xinh đẹp của Hoắc Ương lúc này chẳng còn chút vẻ thân thiện nào. Cô nhìn người đàn ông trước mặt, giọng lạnh lùng:
"Anh Thường, em nghĩ chuyện này nên để Tư Tư tự quyết định. Cô ấy cũng có quyền được đồng ý hoặc từ chối mà, đúng không?"

Thường Gia Ngôn hơi khựng lại, trong thoáng chốc không biết nên đáp thế nào.

Cô Hoắc Ương này… rõ ràng là đang bảo vệ Thai Tư Tư đến mức quá mức cần thiết.

Thế nhưng, nếu liên kết với những điều Kỷ Hòa vừa tiết lộ thì mọi chuyện dường như lại bắt đầu có lý.

Anh chỉnh lại tư thế, nhìn sang Tư Tư với ánh mắt nghiêm túc:
"Bạn học Thai Tư Tư, tôi nghĩ chắc cô cũng muốn biết lý do vì sao bạn trai mình lại gặp phải những chuyện… không sạch sẽ đúng không? Chúng tôi đã tìm được vài manh mối."

Nghe đến đây, Thai Tư Tư cũng dần bình tĩnh lại. Cô nhẹ nhàng nói với Hoắc Ương:
"Không sao đâu, Hoắc Ương. Tớ chỉ nói vài câu với anh ấy thôi."

Hoắc Ương nhìn Tư Tư như còn muốn nói gì thêm, nhưng cuối cùng chỉ lặng lẽ dịch người sang bên, ánh mắt vẫn lạnh lùng như băng khi lướt qua Thường Gia Ngôn.

Thường Gia Ngôn chỉ còn biết im lặng thở dài, trong lòng thầm nghĩ: Ánh mắt này đúng là khiến người khác lạnh cả sống lưng.

Anh đưa Thai Tư Tư đến một góc vắng người hơn, khoanh tay trước ngực, đi thẳng vào vấn đề:
"Thai Tư Tư, nghe nói quan hệ của cô và Ngụy Tử Nghiên không tốt."

Thai Tư Tư lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén, giọng nói cũng trở nên gay gắt:
"Anh đang nghi ngờ em đấy à?"

Cô tiếp tục, từng câu từng chữ đầy cứng cỏi:
"Đúng là em và Ngụy Tử Nghiên không hòa hợp thật. Trước đây vì cô ta mà ngoài thời gian ngủ, em gần như không muốn về ký túc xá… Nhưng chẳng lẽ chỉ vì thế mà mọi người lại cho rằng cái chết của cô ta có liên quan đến em sao?"

Thường Gia Ngôn nhìn cô một lát, rồi nói thẳng:
"Sau khi Ngụy Tử Nghiên gặp chuyện, chắc cô cũng nhẹ nhõm lắm nhỉ."

"Phải, em nhẹ nhõm thật đấy," Thai Tư Tư không ngần ngại thừa nhận, giọng lạnh tanh.

"Em và cô ta học chung từ tiểu học, lên cấp hai, rồi cấp ba, cuối cùng lại học cùng trường đại học. Em không hiểu nổi, rõ ràng hai đứa chẳng ưa gì nhau, vậy mà ông trời cứ như trêu ngươi em. Giai đoạn nào trong đời em cũng có sự xuất hiện của cô ta."

Nói đến đây, ánh mắt Tư Tư hiện rõ sự chán ghét. Bàn tay siết chặt lại.

"Cô ta lúc nào cũng gây chuyện với em. Em đã nhẫn nhịn rất nhiều rồi. Dù là chuyện nhỏ hay chuyện lớn, em đều nhường nhịn. Em chỉ có mỗi con búp bê đó làm bạn, nó có làm phiền ai đâu. Vậy mà cô ta lại cứ khăng khăng bắt em vứt nó đi!"

Nghe cô nhắc đến con búp bê, Thường Gia Ngôn liền hỏi tiếp:
"Con búp bê đó… tôi có thể xem qua không?"

"Hả? Tại sao anh lại muốn xem nó?" Thai Tư Tư lập tức cảnh giác.

"Không có lý do gì nghiêm trọng cả," anh nhún vai, "Chỉ là có vài bạn học bảo con búp bê của cô rất đẹp, nên tôi muốn xem thử thôi. Chỉ đơn giản vậy."

Thai Tư Tư im lặng vài giây, rồi đáp:
"Được thôi. Nhưng nói trước, con búp bê đó rất quan trọng với em. Dù là vì bất cứ lý do gì, em cũng sẽ không giao nó cho ai hết."

"Được, tôi hiểu." Thường Gia Ngôn gật đầu, hoàn toàn đồng ý.

Dù sao mục đích của anh cũng không phải là lấy con búp bê đó.

Anh đi theo Thai Tư Tư về ký túc xá, nhưng vì là nam sinh nên chỉ có thể đứng đợi dưới tầng.

Thai Tư Tư đẩy cửa bước vào phòng.

Trong phòng, Mã Điềm đang ngồi trước gương, vừa dưỡng da vừa đắp mặt nạ. Thấy Tư Tư về, cô ngạc nhiên hỏi:
"Ơ, sao cậu lại về giờ này thế?"

Từ trước đến nay, trừ lúc ngủ vào ban đêm, hiếm khi thấy Thai Tư Tư quay về ký túc xá vào ban ngày.

Thai Tư Tư không trả lời. Cô nhìn thẳng lên giường mình—nơi quen thuộc nhất. Vẻ mặt cô bỗng chốc thay đổi, tái đi, ánh mắt dần hiện rõ vẻ hoảng loạn.

"Búp bê của tớ đâu rồi?" cô hỏi, giọng run lên.

Con búp bê tóc vàng, mắt xanh, mặc chiếc váy công chúa lộng lẫy… đã biến mất.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com