Bên kia truyền đến giọng Hạ Phong, xen lẫn tiếng gió hú:
"Không... Vù vù vù... Tôi đang ở Doruda... Vù vù... Khí hậu nơi này đúng là điên rồ... Vù vù... Gió mạnh quá... Thật là tệ!"
"Vù... Tôi đến đây để đảm bảo an toàn cho Tào Minh... Vù vù... Chính tay tôi phải sang Doruda một chuyến... Vù... Cuộc đàm phán của cô thế nào rồi?"
Kỷ Hòa im lặng vài giây, rồi chỉ thốt ra một câu:
"Không thành công."
Lúc Kỷ Hòa nói ra mấy chữ "không thành công", cô nghe rõ tiếng thở khựng lại ở đầu dây bên kia.
"Chuyện gì cơ? Không thể nào..." — Hạ Phong sửng sốt, giọng nói xen lẫn tiếng gió "vù vù" như đang ở ngoài đường — "Cô đã làm tới nước đó rồi mà vẫn không thành sao?"
Anh không biết cụ thể Kỷ Hòa đã bàn chuyện gì với Kỷ Sâm, chỉ biết cô đang cố gắng đàm phán với nhà họ Kỷ. Theo lý mà nói, cô đã dồn ép đến mức uy hiếp cả Kỷ Thanh, việc thành công lẽ ra phải nằm trong lòng bàn tay mới đúng.
"Thật sự là thất bại rồi." — Giọng Kỷ Hòa rất bình tĩnh, không mang chút oán giận — "Tôi cũng không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này. Nhưng không sao cả. Những gì họ đã làm, chắc chắn sẽ để lại dấu vết. Bọn họ không thể chạy thoát đâu."
Cô ngừng một chút rồi tiếp: "Dù sao lần này anh cũng không phải tay trắng quay về. Việc trước mắt là bảo vệ Tào Minh thật cẩn thận, đồng thời liên hệ với cảnh sát trong nước để họ tiếp nhận vụ án."
Nếu như có thể giúp Tào Minh đòi lại công bằng, vậy cũng coi như cô đã đạt được một phần mục đích.
Về phía nhà họ Kỷ, việc mất đi Kỷ Thanh chắc chắn là một tổn thất lớn, cũng đủ khiến họ đau đầu.
Kỷ Hòa vẫn nhớ ánh mắt cuối cùng mà Kỷ Sâm dành cho cô trước khi rời đi— Một ánh nhìn đầy thù hận, như thể ông ta chỉ hận không thể lập tức xé xác cô ra.
Hạ Phong trầm mặc một lúc rồi khẽ lên tiếng:
"Lần này cô đưa Kỷ Thanh vào tù, coi như hoàn toàn trở mặt với nhà họ Kỷ. Với tính cách của nhà đó… chắc chắn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu."
Cô đứng trước cửa sổ sát đất, lưng thẳng tắp, bóng lưng đó khiến người ta cảm thấy một sự vững vàng khó có thể lay chuyển.
"Binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn."
"Muốn tới thì cứ tới, tôi không sợ bọn họ."
Đúng như Hạ Phong đã dự đoán.
Lúc này, tại nhà họ Kỷ, trong căn phòng làm việc cách âm cực tốt, Kỷ Sâm ngồi một mình, điếu thuốc giữa ngón tay cháy dở, gạt tàn đã chất đầy tàn thuốc.
Dù cánh cửa dày cỡ nào cũng không thể ngăn được tiếng khóc thảm thiết của mẹ Kỷ từ phòng bên vọng tới.
"Trời ơi… Kỷ Thanh, con trai của mẹ… sao con lại hồ đồ đến thế hả con ơi!!!"
Tiếng khóc chói tai, đau đớn ấy khiến lòng ông ta rối bời. Kỷ Sâm bực dọc dụi mạnh điếu thuốc vào gạt tàn, mặt tối sầm lại.
Kỷ Hòa…
Chính cô ta đã đẩy con trai ông vào tù!
Món nợ này… ông sẽ nhớ kỹ!
Ánh mắt Kỷ Sâm lóe lên sự căm hận sâu thẳm.
Kỷ Thanh là con trai ruột ông! Dù ngoài mặt ông giả vờ trấn tĩnh, trong lòng ông cũng đau chẳng kém gì vợ mình.
Một lát sau, ông cầm điện thoại lên, chậm rãi bấm một dãy số.
Giọng ông ta lạnh băng: "Liên hệ với Huyết Đao. Tôi muốn lấy một mạng người."
Vài ngày sau, Kỷ Thanh bị còng tay, dẫn ra khỏi nhà họ Kỷ.
Anh ta bị cáo buộc say rượu lái xe gây tai nạn chết người, lại còn giả mạo chứng cứ nhằm thoát tội — tội chồng thêm tội, không thể chối cãi.
Cho dù nhà họ Kỷ có thế lực đến đâu, thì lần này cũng khó mà xoay chuyển tình thế.
Hôm đó trời nắng đẹp.
Kỷ Hòa vừa đọc được tin tức từ mạng, nhẹ nhàng mỉm cười, rồi tự rót cho mình một tách trà nóng, mở máy tính ra.
Cô bắt đầu buổi phát sóng trực tiếp. Vừa vào sóng, phần bình luận đã bùng nổ với hàng loạt lời nhắn:
"[Chúc chị Kỷ sinh nhật vui vẻ!]"
"[Sinh nhật vui vẻ nha chị Kỷ! Dù có hơi muộn chút nhưng tấm lòng em là thật!]"
"[Hu hu hu… ghen tị với hai mươi người trúng thưởng được đến tiệc sinh nhật của chị, em cũng muốn trúng thưởng, muốn gặp chị ngoài đời luôn ấy!]"
"[Chị Kỷ Hòa ơi, chị nghe tin chưa? Kỷ Thanh bị cảnh sát bắt rồi! Say rượu lái xe đâm chết người, trời ơi, đúng là đáng đời! Em đã nói nhà họ Kỷ không tử tế gì mà! Chị thoát khỏi bọn họ đúng là quá sáng suốt!]"
"[Tống cổ tên đó vào tù là vừa! Tởm hết sức, nhìn mặt hắn là thấy ngứa mắt rồi!]"
Kỷ Hòa không đưa ra bất kỳ bình luận nào về chuyện Kỷ Thanh bị bắt.
Cô chỉ nhàn nhạt nói: "Phạm tội thì phải bị pháp luật trừng trị. Chuyện đó chẳng có gì đáng bàn cả."
Còn về sinh nhật…
Cô mỉm cười, nhẹ nhàng nói vào micro: "Tôi đã nhận được hết lời chúc mừng sinh nhật của mọi người rồi. Cảm ơn tất cả các bạn nhé."
Đây là sinh nhật đầu tiên kể từ khi cô xuyên qua thế giới này. Và cô cảm thấy… mình thật sự hạnh phúc.
"Rồi, bây giờ trở lại với chủ đề chính nhé. Hôm nay vẫn là ba quẻ như thường lệ." — nói xong, cô bật mic, bắt đầu buổi phát sóng như thường nhật.
Sau một vòng thi đầy kịch tính, người may mắn đầu tiên của buổi livestream đã lộ diện: một người đàn ông trung niên với ID "Nước tĩnh chảy sâu".
Ngay khi khuôn mặt anh xuất hiện trên màn hình, giọng một người khác cũng vang lên bên cạnh:
"Ôi trời ơi, anh bị gì thế? Bệnh thì phải tìm bác sĩ chứ, đi coi bói là sao? Anh tưởng thế là giúp được mẹ à? Chẳng khác nào lãng phí thời gian!" – Người đàn ông trẻ tuổi cau mày, nhìn anh nghi hoặc.
Nước tĩnh chảy sâu quay sang nhẹ giọng: "Văn Kiệt, đừng nói vậy. Rất nhiều người nói rằng đại sư Kỷ Hòa xem bói cực kỳ chuẩn."
Người kia – Đỗ Văn Kiệt – nhăn mặt: "Em biết là cô ấy nổi tiếng, nhưng đây là bệnh, không phải tâm linh! Anh làm vậy không chỉ tốn thời gian mà còn vứt tiền qua cửa sổ nữa!"
Câu nói này khiến cư dân mạng trong buổi phát sóng không giữ được bình tĩnh.
[Ủa alo? Đấu mic rồi mà còn đứng đó cãi nhau? Không coi thì nhường người khác đi chứ?]
[Đúng rồi đấy! Nếu không tin thì bỏ đi cho người ta lên!]
Thấy tình hình sắp vượt khỏi tầm kiểm soát, "Nước tĩnh chảy sâu" vội nói:
"Xin lỗi cô Kỷ, tôi thật sự không có ý không tôn trọng. Chỉ là em trai tôi từ đầu đã không tin mấy chuyện tâm linh..."
Anh dừng một chút rồi nói tiếp:
"Nhưng tôi thì vẫn muốn xin cô giúp đỡ. Thật lòng, nhà tôi không thiếu tiền, hai nghìn tệ đổi lấy sự an tâm, tôi nghĩ cũng đáng."
Anh hắng giọng, bắt đầu kể:
"Chuyện là như thế này... Mẹ tôi đã lớn tuổi rồi, hiện tại đang mắc bệnh Alzheimer, hay còn gọi là chứng suy giảm trí nhớ ở người già."
"Mọi người chắc cũng hiểu căn bệnh này nguy hiểm thế nào rồi. Lúc nhẹ thì còn kiểm soát được, nhưng khi bệnh nặng lên… thật sự rất đáng sợ. Có khi còn đe dọa đến tính mạng."
"Chúng tôi đã cố gắng hết sức. Đã thuê bác sĩ gia đình, mỗi ngày đều có vật lý trị liệu, phục hồi chức năng… nhưng bệnh tình của mẹ tôi vẫn ngày càng tệ đi."
"Tháng trước khi tôi đến thăm bà, bà còn không nhớ nổi tên tôi... Dù biết tôi là con trai, nhưng lại chẳng thể gọi nổi tên."
Anh nghẹn lời, giọng lạc đi:
"Tôi biết chuyện này lẽ ra không nên làm phiền cô... nhưng tôi thật sự hết cách rồi. Coi như liều một phen. Nếu đến cô cũng không giúp được, thì tôi đành chịu vậy..."
Sự tuyệt vọng của anh khiến bầu không khí trở nên trầm lắng, khiến cư dân mạng đổi thái độ:
[Cảm giác này… thật sự khó diễn tả. Nhìn mẹ dần quên hết, người làm con chắc đau lòng lắm…]
[Công bằng mà nói, Kỷ Hòa không phải bác sĩ, bảo cô ấy chữa Alzheimer thì đúng là quá sức…]
[Khi không còn gì để bám víu, người ta có thể thử bất cứ thứ gì mà.]
Đỗ Văn Kiệt vẫn không thôi cằn nhằn:
"Anh à, thôi đừng nói nữa. Em đã bảo trước rồi mà. Thay vì tin bói toán, chi bằng dẫn mẹ đi khám thêm vài bác sĩ khác."
Nước tĩnh chảy sâu ôm đầu, thở dài mệt mỏi:
"Không ăn thua đâu… Bác sĩ gia đình mà chúng ta mời đã là người giỏi nhất trong nước về lĩnh vực này rồi. Nếu đến cả ông ấy còn bó tay, anh thật sự không biết phải nhờ ai nữa..."
Ngay lúc đó, giọng nói của Kỷ Hòa vang lên nhẹ nhàng nhưng dứt khoát:
"Đúng là tôi không thể chữa bệnh cho mẹ anh."
Đỗ Văn Kiệt lập tức nở nụ cười chiến thắng:
"Thấy chưa? Em nói rồi mà! Việc này chỉ có bác sĩ mới giải quyết được. Tắt mic đi anh, đừng tốn thêm thời gian nữa."
Cả livestream có vẻ đồng tình, nhưng cũng không ít người bắt đầu để ý — chẳng phải Đỗ Văn Kiệt này hơi… nôn nóng quá sao?
Kỷ Hòa chậm rãi nói tiếp, giọng bình tĩnh như thể đang ném một viên đá xuống mặt hồ yên ả:
"Đừng vội tắt. Cậu phản đối chuyện anh mình tìm tôi, chẳng phải vì sợ tôi phát hiện ra việc cậu đã làm sao?"
Một câu nói, như nổ tung giữa không gian tĩnh lặng.
Tất cả đều cảm thấy rõ ràng — có chuyện hay để hóng rồi đây.