Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Chương 111



Đôi mắt ba người Phượng Khê lập tức sáng rực lên!

Không ngờ trên đời này thật sự có Thôn Hỏa Hưu!

Lúc này, Thôn Hỏa Hưu cũng phát hiện ra họ, nhưng nó vờ như không thấy.

Nó chỉ có hứng thú với nham thạch, chứ không có hứng thú với thịt.

Sống c.h.ế.t của những người này, càng chẳng có quan hệ gì với nó.

Đầu óc Phượng Khê nhanh chóng hoạt động, cô tập hợp tất cả các dấu hiệu lại, cuối cùng cũng tìm ra manh mối.

Địa hỏa có ở khắp mọi nơi, chẳng qua phần lớn đều nằm sâu dưới lòng đất, chỉ có một lượng nhỏ phun trào khỏi mặt đất, được tu sĩ thu thập về để luyện đan.

Thế nên, việc lòng đất phía dưới Ngự Thú Môn có địa hỏa cũng không phải chuyện quá ngạc nhiên.

Chẳng qua, trước kia địa hỏa vốn nằm ở tầng sâu, giờ đây có lẽ do Thôn Hỏa Hưu đã đào ra một đường hầm, nên mới dẫn địa hỏa lên tầng nông.

Dần dà, đã hình thành vùng địa hỏa rộng lớn thế này.

Vì vậy, con Thôn Hỏa Hưu kia chính là kẻ đầu sỏ.

Nhưng bây giờ không phải lúc so đo mấy chuyện này, nếu họ muốn sống, thì phải trông chờ vào con Thôn Hỏa Hưu kia.

Khổ nỗi nhìn thái độ hiện tại của nó, dẫu có cầu xin thì cũng chẳng có tác dụng gì.

Nhất định phải tìm ra lối tắt.

Vì thế, Phượng Khê ra hiệu cho Quân Văn và Hình Vu đừng nói chuyện, cũng đừng nhìn con Thôn Hỏa Hưu kia.

Còn nàng thì lấy ra một cái gậy gỗ, buộc dây thừng vào đầu gậy, rồi bắt đầu câu cá.

Vừa câu, nàng vừa ngâm nga hát, dáng vẻ cực kỳ thảnh thơi.

Thôn Hỏa Hưu cố kiềm chế lắm rồi, nhưng vẫn không nhịn được ngước mắt nhìn nàng vài lần.

Sau đó, nó nhìn thấy một con cá đỏ rực nằm bên chân Phượng Khê.

Thôn Hỏa Hưu: “…”

Không thể nào!

Sao trong địa hỏa lại có cá?

Chắc chắn là nàng lấy từ nhẫn trữ vật ra!

Nó không ăn dung nham nữa, mà mở to mắt, nhìn chằm chằm cần câu của Phượng Khê.

Hừ!

Nó nhất định phải vạch trần nàng.

Lúc này Phượng Khê không hát nữa, mà bắt đầu tán phét với hai người Hình Vu.

“Hình Vu sư huynh, huynh nói xem, nếu chúng ta c.h.ế.t ở đây, liệu Ngự Thú Môn của các huynh có chuyển nhà không?”

Hình Vu: “… Hả? Có chứ! Chắc chắn phải chuyển rồi.”

“Con mẹ nó, làm gì có ai muốn sống ngay trên chốc địa hỏa. Chưa biết chừng người trong tông môn đang thu dọn đồ đạc rồi ấy chứ.”

Phượng Khê gật đầu: “Cũng đúng. Nếu lòng đất phía dưới Huyền Thiên Tông bọn muội đột nhiên xuất hiện địa hỏa, chắc chắn Huyền Thiên Tông cũng sẽ chuyển đi.”

“Một khi Ngự Thú Môn các huynh chuyển đi, tin tức nơi này có địa hỏa sẽ lập tức lan truyền. Đến lúc đó, sẽ có rất nhiều tu sĩ tới đây thu thập địa hỏa, chắc chắn sẽ náo nhiệt lắm cho xem! Mà chỗ đông người thì khó giữ được bí mật lắm.”

Ngày thường đầu óc của hai con hàng Hình Vu và Quân Văn không được thông minh cho lắm, nhưng thần kỳ là họ luôn có thể nhạy bén cảm nhận được ý đồ của Phượng Khê.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Sau khi Phượng Khê vừa dứt lời, Quân Văn đã lập tức nói ngay: “Đó là điều chắc chắn rồi. Tuy chúng ta sợ địa hỏa, nhưng ta nghe nói, tu sĩ Hóa Thần có thể kiên trì chừng một khắc đó. Hơn nữa ở phía Nam Vực còn có linh bảo tránh hỏa, giúp tu sĩ đi lại tự nhiên trong địa hỏa. Tới khi đó, đừng nói là bắt yêu thú, sợ rằng đến một cây kim cũng không bỏ sót ấy chứ.”

Phượng Khê cười: “Đâu cần nhắc đến Nam Vực xa xôi. Chẳng phải Thẩm Chỉ Lan của Hỗn Nguyên Tông đã nhận được bảo vật của Vân Tiêu Tông đấy ư? Trong đó có một bộ bảo giáp không sợ nước, không sợ lửa. Đừng nói là địa hỏa, dẫu có là hỏa tủy cũng chẳng thể ảnh hưởng tới nó.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Mà Thẩm Chỉ Lan còn có sở thích bắt một vài loài yêu thú hiếm lạ về để giải phẫu, lột da, rút gân, lấy m.á.u, cắt thịt... nữa chứ.”

Từ khi chào đời đến nay, đây là lần đầu tiên Thôn Hỏa Hưu cảm thấy lạnh sống lưng.

Lời ba Nhân tộc kia nói có phải sự thật không?

Họ c.h.ế.t ở đây, sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng tới vậy ư?

Lúc này, Phượng Khê vẫy tay với nó: “Con mèo nuốt lửa kia ơi, lại đây ta bảo!”

Thôn Hỏa Hưu: “…”

Thôi bỏ đi, nó không thèm chấp kẻ thất học.

Chắc chắn nàng không biết chữ “Hưu” viết như thế nào!

Thôn Hỏa Hưu mang theo vài phần cảnh giác, chậm rãi tiến gần về phía Phượng Khê.

Thật ra nó cũng không sợ mấy người Phượng Khê động tay động chân với nó. Không nói cái khác, toàn thân nó đều bị địa hỏa bao quanh, họ vốn không thể chạm vào nó.

Phượng Khê híp mắt đánh giá nó một lát, rồi nói: “Con mèo nuốt lửa này trông cũng cao lớn, oai phong đấy nhỉ?”

Thôn Hỏa Hưu khẽ hừ lạnh một tiếng, nó thầm nghĩ: chuyện này còn cần nàng nói ư?

Sau đó, nó khẽ rũ bộ lông dài trên người.

Phượng Khê nói tiếp: “Có phải ban nãy ngươi nghe lén bọn ta nói chuyện không? Nếu ngươi đã nghe được, thì ta cũng không giấu diếm nữa.”

“Nếu bọn ta c.h.ế.t ở đây, ngươi chắc chắn sẽ bị Thẩm Chỉ Lan của Hỗn Nguyên Tông rút gân, lột da, lấy m.á.u, cắt thịt… Thế nên, vì sự an toàn của ngươi, ngươi hãy đưa bọn ta mấy trăm viên Tích Hỏa Châu đi!”

Thôn Hỏa Hưu: “…”

Tạm không bàn đến chuyện lời nàng nói là thật hay giả, nhưng nàng vừa mở miệng đã đòi mấy trăm viên Tích Hỏa Châu, sao nàng có thể mặt dày tới mức đó nhỉ?

Hơn nữa, Thẩm Chỉ Lan gì đó thật sự có thể đi lại tự nhiên trong địa hỏa ư?

Trong lúc đó nghĩ ngợi, Phượng Khê nói tiếp: “Dù cho ngươi không sợ Thẩm Chỉ Lan, thì cũng nên suy xét đến con Phượng Hoàng nhỏ kia.”

“Nếu ngươi không đồng ý với ta, ta sẽ lập tức bóp c.h.ế.t nó, để nó niết bàn. Một khi nó niết bàn, toàn bộ địa hỏa nơi này sẽ bị nó hập thụ, ngươi sẽ biến thành mèo hoang không nhà để về.”

Chim béo nằm thẳng cẳng trên mặt đất: “…”

Mẫu thân hư quá đi mất!

Nhưng nó thích lắm!

Khó trách tính cách nó nổi loạn như thế, chắc chắn là mẫu thân báo mộng dạy nó!

Nó quả là đứa con được mẫu thân yêu nhất!

Còn đồ con lừa kia chẳng là cái thá gì cả!

Thôn Hỏa Hưu bị Phượng Khê dọa sợ.

Nhất là khi Phượng Khê nói Phượng Hoàng niết bàn.

Lỡ kẻ loài người này thật sự bóp c.h.ế.t Phượng Hoàng nhỏ, vậy chắc chắn Phượng Hoàng sẽ niết bàn, nó sẽ gặp xui xẻo!

Phượng Khê vẫn luôn quan sát sự thay đổi trong mắt nó, thấy mắt nó lộ ra vẻ sợ sệt, nàng lập tức rèn sắt khi còn nóng: “Nếu ngươi tặng Tích Hỏa Châu cho bọn ta, những chuyện xui xẻo đó sẽ không xảy ra.”

“Chẳng qua, chuyện địa hỏa chắc chắn không thể giấu được, ngươi không thể ở lại đây nữa. Con người ta khá lương thiện, thế nên ta sẽ giúp ngươi chọn một địa điểm mà không ai biết, để ngươi được sống cuộc đời vô lo vô nghĩ.”

Thôn Hỏa Hưu trợn tròn mắt, nhìn Phượng Khê với vẻ nửa tin nửa ngờ.

Nàng thật sự tốt bụng đến vậy ư?

Phượng Khê vươn ngón tay chỉ Phượng Hoàng nhỏ: “Ngươi không tin ta cũng được thôi, nhưng ít ra cũng phải tin vào ánh mắt của nó chứ nhỉ? Nó sẽ lựa chọn một người mặt dày, vô liêm sỉ, luôn miệng dối trá làm chủ nhân ư?”

Thôn Hỏa Hưu ngẫm nghĩ một lát, cảm thấy cũng đúng. Phượng Hoàng là chim thần, chủ nhân mà nó lựa chọn, chắc chắn không phải người xấu.

Nhưng, cứ thế mà đi với nàng ư?

Nó cứ cảm thấy sai sai chỗ nào đó, nhưng nếu hỏi nó là sai ở đâu, thì nó lại không trả lời được.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com