Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Chương 128



Bách Lý Mộ Trần có hơi lo lắng, nhưng thấy ánh mắt nàng ta tràn ngập tự tin, ông ta bèn đồng ý.

Thẩm Chỉ Lan tung người nhảy lên sàn đấu.

Vẻ mặt nàng ta lạnh như băng.

Tư Phệ đánh giá nàng ta: “Ngươi chính là Thẩm Chỉ Lan?”

Thẩm Chỉ Lan lạnh nhạt gật đầu: “Lên sàn đấu rồi thì đừng lắm lời nữa. Ra tay đi!”

Trong mắt Tư Phệ hiện ra vẻ tìm tòi, nghiên cứu, y gật đầu: “Được thôi!”

Hai bên lập tức lao vào trận chiến.

Thẩm Chỉ Lan mặc bộ đồ trắng như trích tiên, thanh Phi Hồng Kiếm lập lòe ánh sáng, không ngừng vung vẩy.

Tư Phệ cũng không kém cạnh, ma khí của hắn ta biến thành một con hổ hung mãnh, đôi mắt ma liên tục tấn công thần thức Thẩm Chỉ Lan.

Trong lúc nhất thời, sức lực hai bên ngang nhau, không phân thắng bại.

Đánh một lúc lâu mà thế cục vẫn đều đều, Tư Phệ có hơi nôn nóng, y sử dụng tuyệt chiêu “hổ mọc hai cánh”.

Mãnh hổ do ma khí biến thành lập tức mọc thêm đôi cánh, nó bay từ trên trời xuống, bay thẳng về phía Thẩm Chỉ Lan.

Thẩm Chỉ Lan cũng không né tránh, Phi Hồng Kiếm lập tức sinh ra kiếm quang, c.h.é.m về phía mãnh hổ.

Mãnh hổ bị c.h.é.m thành hai nửa, tan biến trong không khí.

Kiếm quang vẫn chưa tiêu tán, mà xông thẳng về phía Tư Phệ.

Thấy Tư Phệ không thể tránh được nữa, Thẩm Chỉ Lan mới chịu thu kiếm quang lại.

Tư Phệ nhìn nàng ta bằng ánh mắt sâu thẳm, sau đó xuống khỏi sàn đấu.

Thẩm Chỉ Lan nhìn về phía nhóm đệ tử Ma tộc: “Vị nào muốn so tài nữa không?”

Ma tộc im lặng không đáp.

Người đã đạt Ma Đan kỳ thì ngại, sợ người ta chê ỷ mạnh h.i.ế.p yếu, người mới đạt Ngưng Nguyên kỳ thì kiêng dè kiếm quang của Thẩm Chỉ Lan.

Thẩm Chỉ Lan bễ nghễ đứng trên sàn đấu, ngoài mặt có vẻ lạnh nhạt chẳng màng thế sự, nhưng thật ra trong lòng đang mừng như điên.

Phi Hồng Kiếm quả nhiên không tầm thường!

Có thêm kiếm quang, nàng ta chẳng những vô địch trong số những người cùng cấp, mà còn có thể khiêu chiến vượt cấp.

Cũng không uổng công nàng ta tốn nhiều mưu kế như vậy.

Rất nhiều người đều giơ ngón cái tỏ ý khen ngợi Thẩm Chỉ Lan, không ngờ nàng ta chỉ mới đạt kỳ Trúc Cơ đã có thể tu luyện ra kiếm quang.

Không hổ là thiên tài Thủy Linh căn cực phẩm.

Nếu không phải Bách Lý Mộ Trần còn phải giữ uy nghiêm của chưởng môn, thì hiện tại ông ta đã cười rộ cả mười chiếc răng rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Chỉ Lan không làm ông ta mất mặt!

Thế nên mới nói, thiên phú mới là quan trọng nhất.

Nha đầu Phượng Khê kia có chút thông minh vặt thật đấy, nhưng có ích gì đâu?

Hiện tại vẫn đang biến mất chẳng rõ tăm tích, chưa biết chừng đã bị truyền tống vào hang chuột nào rồi ấy chứ.

Thấy bên phía Ma tộc không còn ai ứng chiến, ánh mắt Lệ Nam Thực khẽ lóe lên: “Bách Lý chưởng môn, chư vị, kiểu tỷ thí này chẳng thú vị gì cả, chi bằng chúng ta đổi cách đấu khác đi? Chỗ ta có một món bảo vật từ thời thượng cổ, bất kể là Nhân tộc hay Ma tộc đều có thể sử dụng.”

Dứt lời, Lệ Nam Thực lấy ra một lá cờ màu đen, thoạt trông chỉ là một lá cờ tầm thường.

Nhưng Cổ trưởng lão của Hỗn Nguyên Tông lại kinh ngạc thốt lên: “Đây là cờ Càn Khôi ư?”

Lệ Nam Thực cười đáp: “Cổ trưởng lão quả là người hiểu biết. Đúng vậy, đây đúng là cờ Càn Khôi trong truyền thuyết! Trong này có rất nhiều trạm kiểm soát, những đệ tử có tu vi dưới Nguyên Anh Kỳ và Ma Anh Kỳ đều có thể tiến vào. Mỗi lần vượt qua một trạm kiểm soát sẽ có được phần thưởng vô cùng phong phú: bảo vật, linh khí, ma khí,… cái gì cũng có.”

“Ngoài ra, nghe đồn trong cờ Càn Khôn cất chứa cơ duyên của Thiên Đạo, ai có thể khám phá ra cơ duyên này, sẽ được lợi ích rất lớn.”

“Chi bằng để đệ tử hai tộc vào đây thí luyện thử xem? Chư vị thấy sao?”

Bốn người Bách Lý Mộ Trần đưa mắt nhìn nhau.

Trên đời làm gì có miếng bánh từ trên trời rơi xuống?

Nếu thật sự có miếng bánh tốt như vậy, sao ông ta có thể để Nhân tộc chiếm hời?

Nhìn thấu suy nghĩ của họ, Lệ Nam Thực nói: “Thật sự không dám giấu, cờ Càn Khôn cần cả Nhân tộc và Ma tộc hợp lực mới có thể mở ra, hơn nữa mỗi bên phải có ba người có tu vi đạt cảnh giới Hóa Thần.”

“Bọn ta thật sự không thể tìm đủ ba người có tu vi đạt cảnh giới Hóa Thần, nên mới muốn mượn dịp này để đệ tử hai tộc vào đó thí luyện.”

“Đương nhiên, quyền quyết định cuối cùng nằm trong tay các ngươi. Nếu các ngươi cảm thấy sợ hãi, vậy thì thôi.”

Bốn người Bách Lý Mộ Trần lâm vào thế khó.

Đồng ý thì sợ có bẫy.

Không đồng ý lại sợ lãng phí cơ duyên.

Nên đồng ý hay không đây?

Lúc này, Thẩm Chỉ Lan nói: “Sư phụ, hiếm khi có cơ hội rèn luyện, đệ tử muốn vào thử một lần.”

Nghe nàng ta nói vậy, rất nhiều người đều ngỏ ý muốn thử.

Con đường tu luyện vốn không bằng phẳng, nếu cứ lo trước sợ sau, thì khó có thể đi trên con đường này lâu dài.

Bốn người Bách Lý Mộ Trần thấy vậy thì thầm hạ quyết tâm, đúng vậy, đây là địa bàn của Nhan tộc, có lẽ đám Lệ Nam Thực không dám bày trò đâu!

Trong mắt Thẩm Chỉ Lan thoáng hiện nét vui mừng, nàng ta nhất định phải lấy được cơ duyên của Thiên Đạo trong cờ Càn Khôn.

Thấy người bên phía Nhân tộc đồng ý, Lệ Nam Thực nói: “Dẫu sao đây cũng là bảo vật của Ma tộc bọn ta, nên nhân số bên phía các ngươi không thể vượt qua nhân số bên phía bọn ta. Các ngươi không có ý kiến gì chứ?”

Mấy người Bách Lý Mộ Trần cảm thấy yêu cầu này không quá đáng, bèn đồng ý.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com