Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Chương 251



Bên ngoài đá truyền ảnh, bầu không khí lại lần nữa chìm vào yên tĩnh.

Tuy bốn người Hải trưởng lão từng nghe mấy người Hình Vu kể lại rằng Phượng Khê có thể liên tục tung tuyệt chiêu mà không có giới hạn, nhưng nghe là một chuyện, tận mắt chứng kiến lại là một chuyện khác.

Sao nha đầu này làm được?

Linh lực dự trữ của nàng dồi dào đến vậy ư?

Gương mặt Độc Cô viện trưởng chẳng có chút biểu cảm nào.

Ông ta đã c.h.ế.t lặng rồi!

Không sao cả.

Dù vượt qua được các đạo sư thì nàng cũng sẽ không thắp được ngọn đuốc ở Tháp Thiên Khư đâu.

Vả lại, tiến độ của lớp Thiên cũng sêm sêm lớp Hoàng, chắc hẳn hai bên sẽ đồng thời tiến vào tháp Thiên Khư, đến lúc đó khó tránh khỏi phải đấu đá một trận.

Tuy Phượng Khê có chút bản lĩnh, nhưng thực lực của lớp Hoàng quá kém, không thể đấu lại lớp Thiên.

Rất có thể lớp Hoàng sẽ bị chặn lại ngoài tháp.

Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng chén trà trên tay Độc Cô viện trưởng vẫn nát bét.

Ông ta trực tiếp truyền tin ra lệnh cho sáu người Lưu đạo sư tới rừng Ngạc Yểm rèn luyện nửa năm.

Cả đám mất mặt!

Đúng như dự đoán của Độc Cô viện trưởng, lớp Thiên và lớp Hoàng gần như tới chân tháp Thiên Khư cùng một lúc.

Học sinh của lớp Thiên cực kỳ kinh ngạc, sao tộc độ của lớp Hoàng nhanh thế?

Tuyến đường phía Bắc toàn là vách đá sâu hun hút, hơn nữa tu vi của họ thấp tẹt, sao vượt qua được?

Bây giờ Tam hoàng tử chỉ hận không thể g.i.ế.t c.h.ế.t Phượng Khê, nếu không phải toàn bộ quá trình khảo hạch bị đá truyền ảnh ghi lại, thì hắn ta đã sớm ra tay rồi.

Chẳng qua, hiện tại việc khảo hạch quan trọng hơn.

Hắn ta xụ mặt nói với người lớp Thiên: “Các ngươi ở lại giữ chân họ, dạy cho họ một bài học. Ta vào trong trước.”

Dứt lời, hắn ta tiến thẳng vào tháp Thiên Khư.

Những người còn lại của lớp Thiên dàn hàng đứng chắn ngang cửa tháp.

Mấy người Tần Mộc đồng loạt nhìn về phía Phượng Khê.

Tuy biết đánh không lại, nhưng chỉ cần Phượng Khê ra lệnh một tiếng, họ nhất định sẽ dốc toàn lực.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Phượng Khê bật cười, nói với người của lớp Thiên: “Các ngươi nghe lời quá nhỉ? Nhưng các ngươi cũng chẳng nghĩ mà xem, với mức độ xui xẻo của Tam hoàng tử, hắn ta có thể thắp sáng đuốc ư, hay lại tự biến bản thân thành đuốc?”

“Vả lại, cùng là học sinh lớp Thiên, hắn ta dựa vào đâu mà hô to gọi nhỏ với các ngươi? Nếu tu vi hắn cao hơn các ngươi thì cũng thôi đi, đằng này tu vi cũng chỉ ở mức trung bình. Về phần đức hạnh á, mọi người đều nhìn rõ như ban ngày rồi, vừa ác vừa ngu như bò.”

Mọi người: “…”

Giang Tịch khẽ ho khan: “Tiểu sư muội, muội là nữ tử, nói chuyện tao nhã chút đi!”

Phượng Khê là đứa bé ngoan biết nghe lời: “Đại sư huynh, muội biết sai rồi. Vậy để muội đổi cách nói khác, Tam hoàng tử bị gió lùa qua hộp sọ.”

Mọi người: “…”

“Các ngươi có biết vì sao hắn ta đòi vào trước không? Đơn giản thôi, vì trong tháp Thiên Khư có phần thưởng cực kỳ phong khú. Hắn ta vào trước là có thể độc chiếm rồi.”

“Ngoài ra, người của lớp Địa và lớp Huyền cũng sắp tới đây rồi, nếu chúng ta lao vào đánh nhau, chẳng phải sẽ khiến họ ngư ông đắc lợi ư? Ta thấy, chi bằng chúng ta tay nắm tay tiến vào, còn việc thắp đuốc và giành bảo vật thì dựa vào bản lĩnh.”

“Các ngươi không cần sợ Tam hoàng tử, dù hắn ta tức tối thế nào đi nữa, cũng chẳng thể làm gì các ngươi đâu. Bởi pháp luật đâu trách số đông!”

“Mà nói đi nói lại, ta cũng chẳng hiểu các ngươi sợ cái gì ở hắn ta? Hắn ta đúng là Tam hoàng tử thật đó, nhưng ta nghe nói Đại hoàng tử mới là người được Yểm Hoàng coi trọng nhất, với cái đầu óc ngu ngốc của Tam hoàng tử, tương lai sớm muộn gì cũng sẽ bị đại ca mình loại khỏi cuộc đời thôi. Các ngươi sợ một cái xác sống làm gì?”

Học sinh lớp Thiên: “…”

Học sinh lớp Hoàng: “…”

Nhóm quần chúng hóng chuyện bên ngoài đá truyền ảnh: “…”

Sao cái gì nàng cũng dám nói thế hả?

Nàng sợ không những lời này sẽ truyền đến tai Yểm Hoàng ư?

Phượng Khê thật sự không sợ.

Bây giờ đến cả tổ tiên của Yểm tộc cũng biết nàng là sứ giả của Nhân tộc, còn tặng nàng nhiều quà như vậy, nếu Yểm Hoàng động tay động chân với nàng thì chẳng khác gì cãi lời, vả mặt tổ tiên.

Huống hồ nàng không nhục mạ Yểm Hoàng, cũng chẳng làm gì Tam hoàng tử, cùng lắm thì coi như trẻ nhỏ lỡ lời, xin lỗi vài câu là xong.

Lòng của học sinh lớp Thiên cực kỳ rối bời, nửa kích động, nửa không dám. Trong lúc nhất thời, mọi người rơi vào trạng thái tiến thoái lưỡng nan.

Lúc này, Phượng Khê nghênh ngang tiến tới: “Nếu các ngươi vẫn chưa cân nhắc xong, vậy nhường đường trước đi, để bọn ta vào trước.”

Có người nói: “Dựa vào đâu lại để các ngươi vào trước? Muốn vào thì cũng là bọn ta vào trước.”

Dứt lời, người nọ xoay người tiến vào tháp Thiên Khư.

Có người dẫn đầu, những người khác cũng đi theo.

Họ vốn đã cảm thấy Tam hoàng tử phiền c.h.ế.t đi được, chẳng qua giận mà không dám nói gì thôi.

Phượng Khê nói đúng, Đại hoàng tử mới là người được Yểm Hoàng coi trọng, họ đâu cần kiêng dè Tam hoàng tử đến vậy.