Xuyên Thành Tra A Bị Đại Tiểu Thư Hào Môn Ép Cưới

Chương 10



Đây là lần đầu tiên họ thấy một thí sinh tham gia tuyển chọn nhóm nhạc nữ lại hát một bài hoàn toàn không phù hợp với phong cách cuộc thi. Thật sự là một chiêu trò kỳ quái chưa từng có!

Ngay cả Thời Chính Nghĩa, người luôn duy trì hình tượng lạnh lùng, cũng không nhịn được mà bật cười. Cái gì thế này?!

Sở Lạc nhếch môi cười lạnh: "Cố tình làm màu!"

Tiêu Ngôn Cẩn hát đến mức quên cả bản thân, ban đầu cô còn nghĩ mình sẽ lạc nhịp, nhưng không ngờ lại khớp hoàn toàn với giai điệu, thậm chí đến đoạn cuối còn lên nốt cao một cách hoàn hảo. "Lãng ————"

Khi cô kết thúc bài hát, những thí sinh trước đó chế giễu cô đều ngơ ngác, ngay cả Ngụy Qua – người vốn định làm khó cô – cũng tỏ ra mất tự nhiên.

Dù có là người không chuyên cũng có thể nghe ra Tiêu Ngôn Cẩn lên nốt cao mà không cần giả thanh, cũng không bị chói hay vỡ giọng, thậm chí còn chắc chắn hơn cả một số ca sĩ chuyên nghiệp. Âm sắc trong trẻo, không lẫn chút tạp âm nào.

Quý Vân Nặc cúi mắt, hiển nhiên đã nhận ra giọng hát của Tiêu Ngôn Cẩn không hề đơn giản. Cô đang che giấu điều gì sao?

Kỷ Miên và huấn luyện viên thanh nhạc Lan Tử liếc nhìn nhau. Lan Tử nhẹ giọng nói: "Rất ít ca sĩ có thể hát mà không hề để lộ tiếng lấy hơi như cô ấy."

Sau khi hát xong, Tiêu Ngôn Cẩn chỉ thở nhẹ một chút rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh. Nhìn đám người đang trợn tròn mắt trước mặt, cô mới sực nhớ ra mình vừa khoe giọng cao.

"Các huấn luyện viên, em hát có hay không?" Cô giả vờ ngây thơ hỏi Ngụy Qua.

Ngụy Qua lúng túng, liếc nhìn Kỷ Miên.

Kỷ Miên mỉm cười: "Hát rất tốt." Rồi cô ấy vỗ tay, những người còn lại cũng đồng loạt vỗ tay theo.

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, khiến tất cả những ai từng xem thường Tiêu Ngôn Cẩn là cô tiểu thư ăn chơi trác táng, gia đình phá sản nợ nần chồng chất, đều phải nhìn cô bằng con mắt khác.

Ngụy Qua vỗ tay lấy lệ, vẻ mặt vẫn không hài lòng. Anh ta liếc nhìn Tiêu Ngôn Cẩn, ánh mắt bỗng trở nên nóng rực, nhớ lại lời mà ông chủ từng nói với anh ta.

"Phải mạnh tay! Đạp cô ta xuống đáy bùn!" Lý Mệ lạnh lùng cười: "Làm cho cô ta sớm bị loại đi!"

Ngụy Qua hít sâu một hơi, hỏi: "Cô hát cũng khá đấy, nhưng sao biểu hiện trước đó lại tệ như vậy? Cô có biết nhảy không?"

Tiêu Ngôn Cẩn lắc đầu: "Không biết."

"Nhóm nhạc nữ không chỉ cần biết hát, đôi khi vũ đạo còn quan trọng hơn cả giọng hát."

"Ồ?" Tiêu Ngôn Cẩn nhướn mày: "Ngụy Qua lão sư đang châm chọc chính những nhà sản xuất chương trình này à? Tôi nhớ rõ Kỷ Miên lão sư cũng xuất thân từ thanh nhạc, nhưng chẳng phải cô ấy đã giành vị trí center trong mùa trước sao?"

Lời của Ngụy Qua thực chất là để dồn ép cô, vì thường thì thí sinh sẽ không dám phản bác giám khảo. Thứ nhất, họ sẽ bị chỉ trích là không tôn trọng tiền bối. Thứ hai, đắc tội huấn luyện viên sẽ khiến con đường sau này của cô càng khó đi.

Nhưng Tiêu Ngôn Cẩn vốn không cần phải cố làm hài lòng ban giám khảo. Nếu Ngụy Qua đã muốn làm khó cô, thì sao cô lại không dám phản đòn?

Cả khán phòng lập tức im lặng. Một thí sinh dám công khai phản bác huấn luyện viên ngay trên sóng truyền hình?!

Thời Chính Nghĩa lặng lẽ vỗ tay trong lòng. Danh tiếng của Ngụy Qua trong giới không tốt lắm. Ngoài việc giỏi vũ đạo, anh ta còn có một đám fan hâm mộ quá khích, chuyên gây chuyện thị phi.

Kỷ Miên cảm thấy khó xử, liếc nhìn Ngụy Qua.

Ngụy Qua mím môi, gượng gạo cười: "Đó là lý do tôi nói các nhà sản xuất của chương trình này không phải người bình thường."

Kỷ Miên bật cười: "Lúc trước chúng tôi cũng không biết ca hát, không biết nhảy, vậy mà vẫn vào được vòng chung kết và trở thành idol đa tài. Sau này mọi người vẫn cần phải nỗ lực nhiều hơn."

Đến phần chấm điểm, trước đó hai thực tập sinh của công ty Đại Phong lên biểu diễn. Một người trình diễn Street Dance, người còn lại hát một bài tình ca.

Tiêu Ngôn Cẩn đứng chung với đồng đội và hai thực tập sinh của công ty Đại Phong để chờ công bố kết quả.

Bỗng nhiên, cô gái bên cạnh – người biểu diễn Street Dance – bật khóc.

Kỷ Miên giật mình, hỏi: "Thí sinh này, em sao thế?"

Cô gái đó trông rất nhỏ nhắn, khóc lên trông đáng thương như hoa lê dính hạt mưa. Nhiều Alpha và Beta nhìn thấy mà xót xa không thôi.

"Em sơ suất quá..."

Tiêu Ngôn Cẩn: "Cô đi giày cao gót để nhảy Street Dance ngay từ đầu đã là sai lầm, bây giờ còn khóc cái gì chứ?!"

"Thật xin lỗi, các huấn luyện viên... Em cảm thấy mình đã làm công ty thất vọng rồi..."

Cô gái đó vừa khóc vừa nấc nghẹn, trông giống như bị Tiêu Ngôn Cẩn bắt nạt.

“Em… Cha mẹ em rất hy vọng em có thể được chọn vào nhóm nhạc và ra mắt. Gia đình em không khá giả, ngày thường  em còn phải làm thêm, giao cơm hộp, nhưng em vẫn luôn nỗ lực để có thể giành được một vị trí. Em hy vọng mình có thể đạt được B hoặc A, như vậy mới có thể nhảy cùng những tuyển thủ giỏi hơn.”

Trong lần tuyển chọn nhóm nhạc nữ trước đó, hình tượng “nghèo khó, vất vả chỉ để vươn lên” rất phổ biến và được yêu thích, Kỷ Miên cũng xây dựng hình tượng tương tự, trở thành “thần tượng bình dân” trong lòng công chúng.

Nhưng thời thế đã thay đổi, thứ thực sự thu hút người hâm mộ không phải là hoàn cảnh gia đình, mà là tính cách, năng lực và sự chuyên nghiệp trên sân khấu của thí sinh.

Không biết có phải vì điều đó hay không, mà một số thí sinh khác lộ ra vẻ mặt đồng cảm.

Trình Linh cười lạnh một tiếng, nhưng vì đang ghi hình nên chỉ dám tỏ ra khinh thường một cách kín đáo, vẫn duy trì hình tượng ngọt ngào.

“Làm sao vậy?” Quý Vân Nặc nhận ra sự bất mãn trong giọng nói của cô.

“Đại tiểu thư, cậu phải cẩn thận một chút. Tôi từng hợp tác với người đó khi còn ở cùng một công ty. Ngày thường tôi thấy cô ta ra vào quán bar xa hoa, hội sở sang trọng, mặc toàn hàng hiệu từ đầu đến chân. Đâu có vẻ gì là con nhà nghèo? Nếu có ai bóc phốt chuyện này, những thí sinh xuất thân khó khăn thật sự chắc chắn sẽ bị cô ta kéo xuống nước. Thật đáng giận!” Trình Linh nghiến răng nói.

Quý Vân Nặc không đáp, chỉ quay đầu nhìn về phía Tiêu Ngôn Cẩn - người đang vừa xấu hổ vừa hưng phấn.

“Em thực sự rất yêu sân khấu. Ước mơ của em là trở thành một biên đạo múa nổi tiếng như Ngụy Qua lão sư.” Cô gái trẻ rụt rè lau mồ hôi, rồi lén nhìn Tiêu Ngôn Cẩn, lẩm bẩm nói: “Em không giống ai đó, vừa được ăn ngon, mặc đẹp mà vẫn có thể tham gia tuyển tú.”

“Đúng vậy, ai đó cũng không giống cô, chỉ biết lấy chuyện đáng thương ra để nhận sự đồng cảm.” Tiêu Ngôn Cẩn không chịu thua, trực tiếp đáp trả.

Lần này, cô gái nhảy Stress Dance (nhảy đường phố) bắt đầu khóc. Sóng gió dâng lên, rất nhiều Alpha siết chặt nắm đấm, muốn mắng Tiêu Ngôn Cẩn.

Ngụy Qua cau mày: “Thôi nào, đừng khóc nữa. Tiêu Ngôn Cẩn, người ta có nhắc gì đến em đâu, em phản ứng cái gì vậy?”

Tiêu Ngôn Cẩn bỗng nhiên tiến lên vài bước.

Ngụy Qua: “Em định làm gì?”

Tiêu Ngôn Cẩn hùng hổ… ngáp một cái, sau đó gạt đi một giọt nước mắt, bắt chước giọng điệu của cô gái kia: “Tôi thật sự khổ quá mà a a a a a!!”

Mọi người: “!!!!!!!!!!!!”

Tiêu Ngôn Cẩn tiếp tục: “Tiêu gia phá sản, tôi nợ ngập đầu, ban ngày đi làm bảo mẫu cho nhà người ta, buổi tối còn phải ngồi đan len kiếm tiền. Bây giờ còn bị ông chủ (lão bản) lừa đến đây làm việc không công! Tôi thật sự quá khổ mà aaaaaaaa!”

Một con muỗi bay ngang qua, đậu lên cánh tay Tiêu Ngôn Cẩn.

Cô lập tức giơ tay đập một cái, con muỗi rơi xuống đất, không còn động đậy. Tiêu Ngôn Cẩn lại khóc lớn: “Tiểu Cường, cậu bị làm sao vậy? Không có cậu, tôi phải sống thế nào đây! Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh…!”

Ngụy Qua: “……”

Quý Vân Nặc: “……”

Tiêu Ngôn Cẩn có khuôn mặt của một “bạch liên hoa” (hồn nhiên, vô hại), nên khi khóc trông rất đáng thương, khiến một số Omega xung quanh thấy xót xa. Nhưng nội dung cô nói thì lại quá mức buồn cười.

Rất nhiều Alpha nhịn không được siết chặt nắm tay, cảm thấy có một sự thôi thúc muốn đánh vào mặt Tiêu Ngôn Cẩn.

Thời Chính Nghĩa nheo mắt: “Trời đất, đây là đang làm cái gì vậy? Tôi thực sự rất muốn mắng cô ta!”

“Được rồi, được rồi, Alpha mà cũng khóc à?” Kỷ Miên lên tiếng, quay sang cô gái nhảy đường phố: “Em cũng đừng khóc nữa, trên sân khấu không phải chỗ để tỏ ra đáng thương.”

Tiêu Ngôn Cẩn lập tức nín khóc, liếc nhìn cô gái kia một cái.

Cô gái kia trừng mắt cô, ánh mắt sắc bén, trong lòng bùng lên ngọn lửa hận thù.

Kỷ Miên cùng ban giám khảo thương thảo một hồi, cuối cùng công ty Đại Phong một người nhận B, một người nhận C.

Giang Nam và Tằng Di Thư đều nhận C.

“Tiêu Ngôn Cẩn, đánh giá của em là ——” Kỷ Miên khẽ cười: “C.”

Khi công bố kết quả, cả ba thành viên thuộc công ty Xướng Hướng đều nhận C, Tiêu Ngôn Cẩn khẽ nhếch mép, cũng không tệ như cô nghĩ.

Cô gái nhảy đường phố hài lòng, cười ngọt ngào: “Cảm ơn các giám khảo, cảm ơn các lão sư!” Rồi xoay người xuống sân khấu.

Tiêu Ngôn Cẩn chú ý đến bảng tên trên eo cô gái kia, trên đó ghi “ Văn Nại ”. Cô âm thầm ghi nhớ cái tên này.

Nhóc con, cứ đợi đấy!

Sau đó, một vài thí sinh khác cũng lên sân khấu, có hai người đạt A.

“Tiếp theo, mời các thực tập sinh của công ty Đông Phương Mộng và công ty Ngư Khốc lên sân khấu.”

(Mấy cái tên công ty khó hỉu xĩuuuu)

Khi người dẫn chương trình nói xong, cả khán phòng lập tức bùng nổ không thua gì lúc Tiêu Ngôn Cẩn bước lên sân khấu. Ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về một người —— Quý Vân Nặc.

Quý Vân Nặc đã quen với những ánh mắt này. Không giống các Omega khác, nàng không hề cảm thấy xấu hổ, mà ngược lại, còn rất thích cảm giác được ngưỡng mộ.

Quý Vân Nặc đứng dậy. So với các Omega khác, nàng cao hơn hẳn một bậc.

Tiêu Ngôn Cẩn thu hồi ánh mắt, nhưng hình ảnh cánh tay trắng muốt và đôi chân thon dài của đối phương vẫn lởn vởn trong đầu.

Mẹ nó, tại sao mình lại đỏ mặt chứ?!!

Các thực tập sinh của công ty Đông Phương Mộng vẫn còn đang thay đồ trong hậu trường. Tiêu Ngôn Cẩn băn khoăn không biết bọn họ có giở trò gì với Quý Vân Nặc hay không. Nhưng lại nghĩ… mắc gì mình phải lo? Nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn thấy khó chịu.

Dù gì Quý Vân Nặc cũng đã thanh toán rất nhiều tiền cho cô, không lẽ cô không nên đi kiểm tra sao?

Cuối cùng, Tiêu Ngôn Cẩn vẫn quyết định đi về phía hậu trường.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com